Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 162




"Hoàng thượng có ý, để Thiền tỷ nhi cho Định vương."

Tống Dật ngưng mắt nói ra một câu này với Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch cũng ngây ngẩn cả người, hỏi Tống Dật: "Hoàng thượng tuyên triệu ngài vào cung, chính là nói chuyện này sao?”

Tống Dật gật đầu, chỉ vào trong cửa, dẫn nàng đến thư phòng nói chuyện. Sau khi vào cửa, Tống Ngọc Tịch lại hỏi: "Cái này là do Hoàng thượng quyết định sao? Sao lại đột ngột quá vậy? Trước đó cũng chưa từng nghe qua.”

"Ừm, lúc trước chưa từng nói qua, chuyện này là Hoàng hậu đưa ra. Hoàng hậu nói với Hoàng thượng, đây là yêu cầu của lão phu nhân, nhưng ta nhớ rõ lão phu nhân đã vì chuyện này, mà dâng sổ con cho Hoàng hậu.”

Hôm nay, Tống Dật được nghỉ hưu mộc lại bị tuyên triệu vào cung, vốn tưởng có chuyện gì, nhưng lại không ngờ tới sau khi Hoàng Thượng hỏi bệnh tình của lão phu nhân, thì đột nhiên nói với ông chuyện này. Thái y ngày hôm qua hồi cung, đã bẩm báo với Hoàng Thượng về bệnh tình của Tần thị, nhưng ai ngờ Hoàng Thượng lại đưa ra quyết định đính hôn vào thời điểm này chứ?

"Chỉ có điều tình huống hiện giờ của tổ mẫu con không ổn định, kỳ thật nếu tổ mẫu con vẫn cứ mãi... như vậy, thì cô nương tiểu tử trong nhà đều sẽ bị chậm trễ, Thiền tỷ nhi năm nay cũng đã mười sáu rồi..."

Đạo lý này, Tống Ngọc Tịch hiểu rõ. Nếu Tần thị thật sự ra đi, không những Tống Dật phải chịu đại tang, mà hài tử trong nhà đều phải thủ hiếu hơn một năm cho tổ mẫu, mà quan trọng là, Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Hàn cả hai tuổi đều đã không còn nhỏ, đã mười sáu tuổi, nếu trì hoãn một năm thì vẫn còn tốt, nhưng với tình huống này của Tần thị thì không biết lúc nào mới xảy ra chuyện, nếu cứ như vậy mà kéo dài, thì không biết sẽ ra sao.

"Vậy cha đã bẩm báo Hoàng Thượng như thế nào?" Tống Ngọc Tịch hỏi Tống Dật.

Tống Dật ngồi trên ghế thái sư, nhéo nhéo mi tâm, nói: "Ta nói để ta trở về hỏi một chút, tuy nhiên nếu Hoàng Thượng đã mở miệng, thì chuyện này đã chắc tám, chín phần mười rồi. Đây còn là hoàng tử, ta có tư cách gì mà cự tuyệt đây? Nếu tổ mẫu con ở đây, thì ngược lại bà còn có thể tiến cung đi nói chuyện với Hoàng hậu một phen, nhưng hôm nay bà...". Nói đến đây, Tống Dật lại ngẩng đầu lên, nói với Tống Ngọc Tịch: "Thôi, quên đi, những chuyện này con cũng không hiểu, lát nữa ta sẽ nói với Kỷ Lan.”

Về chuyện hôn sự, quả thật Tống Ngọc Tịch không tiện nhúng tay vào hỏi thăm. Mấy ngày nay Kỷ Lan liên tục tiến cung, có lẽ chính là vì chuyện này, chỉ là Tống Ngọc Tịch rất tò mò, Hoàng hậu vì cái gì mà ở trong lúc mấu chốt này, giúp cho Kỷ Lan và Tống Ngọc Thiền chứ.

Từ thư phòng Tống Dật đi ra, Tống Ngọc Tịch liền đi về phía Yên Vũ các của Tống Ngọc Hàn, nửa đường nhìn thấy một nhóm người vội vàng đi về phía viện của Tống Dật, là Kỷ Lan và Tống Ngọc Thiền, phía sau đi theo một ít tỳ nữ, nghĩ đến hẳn là bọn họ đã nghe được tiếng gió, vội vàng đi xác nhận với Tống Dật.

Tống Ngọc Tịch đứng ở đầu núi giả bên này, nên các nàng không có nhìn thấy nàng, sau khi các nàng đi rồi, Tống Ngọc Tịch mới đi ra từ bên cạnh núi giả. Kỳ thật, bản thân nàng không phản đối chuyện Tống Ngọc Thiền gả cho Định vương, bởi vì kiếp trước nàng ta chính là Định vương phi, kiếp này tuy rằng có chút thăng trầm, nhưng vị trí Định vương phi này xem ra không thể thiếu nàng ta rồi. Nghĩ đến Tần thị bây giờ như vậy, trong lòng Tống Ngọc Tịch vô cùng buồn bã.

Đi tới Yên Vũ các, Hàn tỷ nhi đang ở trong sân luyện đàn, thấy Tống Ngọc Tịch tiến vào, liền ngừng động tác, chờ nàng đi qua.

Sau khi hai người nói một hồi về cầm phổ, Tống Ngọc Tịch mới hỏi Tống Ngọc Hàn: "À, lần trước tỷ nói, Đỗ gia sau khi thi hội sẽ đến cầu thân, chuyện này có đúng không?”

Mặt Hàn tỷ nhi đỏ lên, xoay người lại, nói: "Sao bỗng nhiên muội lại hỏi cái này hả?”

Tống Ngọc Tịch đi tới trước mặt nàng: "Ôi chao, cũng không có người ngoài, nên hỏi tỷ một chút, tên của Đỗ công tử có phải là Đỗ Minh Thản hay không? Ca ca Kỷ gia nhà ta và hắn ta là đồng học, theo như huynh ấy nói, thì lần này hắn ta thi đỗ hội nguyên đấy! Ta thấy nhà hắn ta cũng nên đến cửa rồi?”

Vẻ mặt Tống Ngọc Hàn vui vẻ: "Thật sao? Huynh, huynh ấy thật sự trúng hội nguyên?”

"Còn giả được sao, ca ca Kỷ gia ta chính miệng nói rồi, nếu tên của công tỷ Đỗ gia của tỷ gọi là Đỗ Minh Thản, thì sẽ không sai! Ngược lại tỷ nói đi, có phải Đỗ gia nói thi hội sau sẽ đến cầu thân hay không?”

Tống Ngọc Hàn nghe được cái tên kia, ánh mắt sáng lên, hai gò má ửng hồng, từ thần thái của nàng liền có thể thấy được, lúc trước hẳn là bọn họ đã nói như vậy, Tống Ngọc Tịch vỗ vỗ bả vai nàng, nói:

"Tốt rồi, ta đã nói Nhị tỷ tỷ là người có phúc khí, ánh mắt cũng tốt, nhìn một cái liền nhìn trúng trạng nguyên lang, sau này làm trạng nguyên phu nhân, là có thể phong quang rồi."

Tống Ngọc Hàn gấp đến độ đứng lên che miệng Tống Ngọc Tịch, nói: "Nói bậy nói bạ, không ta xé miệng muội đó! Trạng nguyên lang gì chứ, Điện Thí cũng chưa tham gia, chuyện của ta và huynh ấy, còn chưa đâu vào với đâu, muội, muội nói bậy cái gì!”

Tống Ngọc Tịch bị nàng véo mặt một cái, nhưng cũng không đau, nói: "Hội Nguyên Quân đấy, trạng nguyên lang kỳ nào mà không phải bắt đầu từ Hội Nguyên chứ? Đây chỉ là vấn đề thời gian, chờ sau khi Điện Thí tháng sau, vị Đỗ công tử này sẽ được đi Quỳnh Lâm yến, cưỡi ngựa ngự phố. Sau đại đăng khoa là tiểu đăng khoa [1], thành thân với Trạng Nguyên phu nhân, ôi chao, nhân sinh hoàn hảo!”

[1] Sau khi Tiểu Đăng Khoa, Đại Đăng Khoa là một câu nói thường nói câu đối, câu đối là thành danh thành gia, cũng chính là sau động phòng hoa chúc, một triều kim bảng đề tên.

Kết hôn có nơi còn được gọi là "Tiểu Đăng Khoa". Có câu tục ngữ: "Tân hôn thắng như tiểu đăng khoa, khoác áo đỏ đeo hoa như trạng nguyên lang". Đăng Khoa: Cũng nói đăng quang. Thời đại khoa cử chỉ thi tiến sĩ.

Đây là ngược lại, ý chỉ là thành danh thì đến thành thân.

Tống Ngọc Tịch ở trong phủ chơi thân với Tống Ngọc Hàn hơn một chút, ngày thường cũng hay nói đùa, ta trêu ngươi một câu, ngươi trêu ta hai câu. Đây cũng là chuyện thường ngày, cho nên Tống Ngọc Hàn cũng không khách khí với nàng, đứng lên đuổi đánh Tống Ngọc Tịch. Hai người ở trong viện náo loạn một lúc, thì thấy Tống Ngọc Mộng xuất hiện ở cửa ra vào, hai người vội dừng lại động tác đang đánh nhau. Tống Ngọc Mộng thấy Tống Ngọc Tịch cũng ở đây, chỉ nói một câu:

"Ồ, các ngươi đang bận, hôm khác ta sẽ đến."

Sau khi nói xong câu này, Tống Ngọc Mộng ngay cả vào viện cũng không vào, đã rời đi. Tống Ngọc Tịch hỏi Tống Ngọc Hàn: "Chuyện gì đã xảy ra với nàng ta vậy?”

Tống Ngọc Hàn lắc đầu, nói: "Không biết, ta luôn cảm thấy cảm xúc của nàng ta rất kém, không biết vì sao, hỏi nàng ta, nàng ta cũng không nói. Trước đây mặc dù nàng ta cũng không nghe lời ta nói lắm, nhưng ít nhất ta hỏi cái gì, nàng ta vẫn nói với ta. Nhưng mấy ngày nay đột nhiên trầm mặc ít nói hơn rất nhiều, đến chỗ ta, bình thường cũng không nói một câu, sau đó đã đi về.”

Tống Ngọc Tịch đăm chiêu: "Kỳ quái như vậy sao?”

Thực tế nàng cũng cảm thấy trạng thái của Tống Ngọc Mộng có chút kỳ quái, dường như từ sau khi Tần thị ngã từ lầu các lâu xuống, nàng ta vẫn trốn tránh cái gì đó.

Nếu Hoàng Thượng đã mở miệng nói chuyện này với Tống Dật, như vậy Tống Dật sẽ không có lập trường gì để phản đối. Qua hai ngày, thánh chỉ tứ hôn lập tức được truyền xuống, Định vương Tiêu Tề Hoàn tứ hôn cho Trưởng nữ phủ Trấn quốc công Tống Ngọc Thiền, mùng sáu tháng năm chính thức nạp lễ đính hôn, tháng ba năm sau thành hôn.

Tin tức này lập tức bùng nổ trong kinh thành. Tất cả mọi người đều biết Tống gia lão phu nhân vừa mới xảy ra chuyện, còn đang nằm trên giường bệnh, vậy mà Hoàng Thượng lại đột nhiên hạ xuống một đạo ý chỉ này, ý tứ yêu quý phủ Trấn Quốc công không thể rõ ràng hơn được nữa. Bởi vì sau khi đạo thánh chỉ này được hạ xuống, cho dù Tần thị thật sự qua đời, cho dù Tống Dật phải chịu đại tang ba năm, nhưng có thân phận là cha vợ hoàng gia này, thì việc bước vào lại triều đình cũng sẽ thuận tiện. Bởi vậy có thể thấy phủ Trấn Quốc Công thắng được đế tâm.