Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 149




Cảnh Dương công chúa cùng Quách Liên Khanh nhìn thoáng qua, Cảnh Dương công chúa đứng ra nói: "Nhị ca, ngươi nói cái gì vậy? Cái này sao lại là ban thưởng? Cũng quá mức rồi.”

Bản thân Tống Ngọc Tịch ngược lại cũng không có vấn đề gì, chỉ là không nghĩ tới Cảnh Dương công chúa lại trượng nghĩa nói thẳng ra như vậy, Quách Liên Khanh kéo Tống Ngọc Tịch đứng lên, cũng nói theo: "Đúng vậy, cờ này cũng không thể hạ, làm sao dùng một ván cờ là đã có thể quyết định luôn chuyện này chứ? Không đánh cũng được.”

Tiêu Tề Thai nhìn Lý Trạm, cười nhìn hai cô nương kia bảo vệ Tống Ngọc Tịch, cười hỏi: "Thế nào, lý Trạm của chúng ta có chỗ nào không tốt?”

Tống Ngọc Tịch nhìn Lý Trạm, chỉ thấy Lý Trạm giương mắt liếc nhìn nàng, sau đó mới đứng lên nói với Tiêu Tề Thai: "Vương gia, kiểu đánh cược như thế này đối với một cô nương xác thực là không tốt.”

Tiêu Tề Thai nhìn thoáng qua Lý Trạm, cười nói: "Ồ, thương hương tiếc ngọc sao? Làm sao, ngươi thật sự thích nàng?”

Lý Trạm bị Tiêu Tề Thai nói một câu mà nghẹn đến á khẩu không nói nên lời, Cảnh Dương công chúa là hiệp khí nhất, không thể chấp nhận được hành vi ỷ thế h.i.ế.p người của nhị ca nhà mình, liền nói thẳng: "Nhị ca, hôm nay huynh bị làm sao vậy? Bình thường huynh cũng không như vậy? Hung hăng doạ người như vậy, là muốn làm gì? Lý Trạm, ngươi đứng lên đi, đừng để ý đến nhị ca ta, hôm nay huynh ấy uống nhầm thuốc rồi.”

Bị Cảnh Dương công chúa nói một câu như vậy, mà Tiêu Tề Thai cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Dám nói nhị ca muội uống nhầm thuốc, cẩn thận ta đến chỗ mẫu hậu tố muội đấy.”

Cảnh Dương công chúa cũng không sợ, nói: "Huynh muốn tố thì cứ tố, ỷ vào việc mẫu hậu thương huynh, ta cũng không tin loại chuyện này mẫu hậu cũng sẽ bênh huynh.”

Tiêu Tề Thai không dây dưa với em gái mình, chuyển ánh mắt lên người Tống Ngọc Tịch. Lý Trạm đã rời khỏi vị trí kia, hắn liền tự mình ngồi xuống, nói với Tống Ngọc Tịch: "Tống tiểu thư nếu chướng mắt Lý Trạm, vậy thì cùng bổn vương hạ cờ là được rồi. Nhưng, ta không thể cho ngươi vị trí chính thê như Lý Trạm.”

Tống Ngọc Tịch cười lạnh một tiếng, nói: "Hoài vương điện hạ còn thật sự là tận lực muốn bôi đen thanh danh của ta." Nàng lúc này, dường như có chút tin tưởng những gì Tiêu Tề Dự nói rồi, Tiêu Tề Thai quá nhỏ mọn, hơn nữa vô cùng vô lại, cho dù không nói đến thân phận huyện chủ của nàng, chỉ bằng nàng có xuất thân từ phủ Trấn Quốc công, thì hắn cũng không nên hạ nhục nàng giống như là hạ nhục một nô tỳ, nói hôn sự của nàng không đáng một xu, có thể tùy ý mang lên bàn để trò chuyện đánh cược.

Tiêu Tề Thai cười có chút lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tống Ngọc Tịch, cười lạnh nói: "Hừ, chẳng nhẽ với thân phận này của ngươi, mà còn dám cùng ta đòi chính thê?”

Đúng là một chút cũng không thu liễm. Tính tình tốt của Tống Ngọc Tịch, đã dùng hết sạch ở kiếp trước rồi, kiếp này nàng cũng không muốn chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa, nên nhướng mày nói: "Chính thê của Vương gia, trắc thê thậm chí là thiếp. Ta cũng không có hứng thú, nếu đời này chỉ có thể ràng buộc với vương gia, người có lòng dạ bực này, thì ta tình nguyện một đời thanh đăng cổ phật, hoặc là tự sát luôn cho rồi! Hơn nữa, đó là nếu ta thua, còn nếu ta thắng thì sao? Ta lấy tính mạng của mình ra đánh cuộc, còn Vương gia sẽ lấy cái gì ra đánh cuộc đây? Nếu đặt cược quá nhỏ, thì ta không nguyện ý ra tay.”

Cảnh Dương công chúa và Quách Liên Khanh đều không nghĩ tới Tống Ngọc Tịch cô nương này lại có lực chiến đấu lực cao nhường này, liếc mắt một cái, trao đổi ánh mắt “oa ô” ngạc nhiên với nhau, Cảnh Dương công chúa khó có thể gặp được một nữ tử hợp khẩu vị thế này, cười đến mức đập thẳng xuống bàn đá, nói: "Tốt tốt tốt! Tống tiểu thư nói rất hay, nhị ca huynh không thể chỉ nghĩ nếu người ta thua thì sẽ phạt người ta như thế nào, mà cũng phải ngẫm lại nếu mình thua, thì nên lấy cái gì trả cho nhà người ta chứ?”

Tiêu Tề Thai nhìn nữ tử trước mắt mà không biết nên hình dung như thế nào, hắn chỉ là có tâm tư đùa giỡn, theo hắn ta thấy, nữ tử này thật sự xinh đẹp, nếu có thể thu nhận làm thiếp hầu hạ bên người, đương nhiên là mất hồn, cho nên liền muốn mượn chuyện này chèn ép kiêu ngạo của nàng, hủy đi thanh danh của nàng, nếu thật sự làm lớn chuyện, như vậy mới thật sự là đúng ý hắn ta! Hắn ta có thể danh chính ngôn thuận nạp nàng làm thiếp, nữ tử có thanh danh bị hủy, thì chỉ sợ ngay cả làm trắc phi cũng không làm được. Đến lúc đó, hắn vừa có mỹ nhân, vừa không cần trả giá bất cứ thứ gì, chẳng phải là quá tốt sao?

Thế nhưng nữ tử này lại không biết điều, dám nói ra những lời như vậy với hắn ta, Tiêu Tề Thai cũng không khách khí nói:

"Ngươi cảm thấy mạng sống của ngươi đối với ta đáng giá lắm sao?

Tiêu Tề Thai lạnh lùng nói, chỉ thấy vẻ mặt của Cảnh Dương và Quách Liên Khanh có chút kỳ quái, giống như là trợn tròn mắt, còn Tống Ngọc Tịch ngược lại chỉ liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Tiêu Tề Thai nhìn mấy người các nàng, tiếp tục nói:

"Ta nói cho ngươi biết, ta cũng không cần mạng của ngươi, ngươi dùng mạng đánh cuộc, thì nói lên cái gì chứ? Ta là muốn ngươi dùng..."

Thân thể để đánh cuộc, mấy chữ này còn chưa nói ra, Tiêu Tề Thai liền cảm thấy có chút không đúng, phía sau dường như có hơi ấm lên, đặc biệt là bên má trái... Nhìn sang bên cạnh, thiếu chút nữa sợ tới mức ba hồn bảy vía bay đi mất, thân thể ngửa về phía sau, cư nhiên cứ thế mà ngã xuống đất, Lý Trạm vội vàng đi tới đỡ hắn ta dậy. Tiêu Tề Thai mặt mũi xanh mét nhìn người đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn ta, trong lòng oán giận, nhưng trên mặt còn phải nở nụ cười ứng đối :

"Hoàng, Hoàng huynh? Huynh, huynh đến từ khi nào vậy?”

Chỉ thấy Tiêu Tề Dự một thân áo mãng bao màu vàng thêu hải thuỷ giang nhai [1], đầu buộc kim quan, thắt lưng đeo đai ngọc, anh tuấn quý khí, sảng khoái thanh tú, dung mạo như đao điêu khắc mà thành, thần thái sáng lạng, đứng ở nơi đó khí chất như biển, như núi, như vực sâu, phong thái và dung mạo đều vô cùng xuất sắc. Giờ phút này chỉ thấy trong đôi mắt đào hoa hàm tình của hắn, ngưng kết sương băng, giống như ánh trăng sáng, nếu so sánh với Hoài Vương Tiêu Tề Thai thì Hoài Vương thật sự không đáng một đồng.

[1] Hải thuỷ giang nhai: Hoạ tiết trên áo bào của Hoàng đế. Ngoài chín con rồng ở trên áo bào thì còn có những hình rồng nhỏ ở cổ áo, eo và cổ tay áo. Còn vô số đường uốn lượn dưới long bào gọi là “chân nước”. Trên chân nước thêu rất nhiều gợn sóng cuồn cuộn, còn báu vật đá dựng đứng gọi là “hải thủy giang nhai”, không chỉ tượng trưng cho may mắn bất tận mà còn hàm nghĩa “thống nhất giang sơn”, “mãi mãi thái bình”.

Ở trước mặt vị huynh trưởng này, Hoài Vương cho tới bây giờ chưa từng có được tự tin, cũng giống như bây giờ, rõ ràng mới vừa nãy hắn ta còn là chúa tể trong đình, nhưng hoàng huynh vừa tới, thậm chí còn chưa mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong đình đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, tất cả ánh mắt chú ý và thần phục đều quy về trên người Hoàng huynh, ánh trăng sáng như vậy, khiến ánh sáng của hắn lu mờ chỉ còn như một hạt gạo, ảm đạm không ánh sáng.

"Các ngươi đang làm gì vậy?”

Tiêu Tề Dự nhặt lên một quân cờ chơi đùa ở trong tay, mặc dù biết rõ vẫn cố tình hỏi ra.

Hoài Vương có chút xấu hổ, tiến lên trả lời: "Thưa hoàng huynh, ta, chúng ta đang chơi cờ.”

Trước mặt vị này, hắn ta cũng không dám lộ ra sự kiêu ngạo như đối mặt với những người khác. Mặc dù hai người là huynh đệ ruột thịt, nhưng đúng như mẫu hậu nói, vị ca ca này cũng không phải hạng người dễ bị lừa gạt. Trước kia vị hoàng huynh này đối với hắn ta còn rất tốt, nhưng hai ba năm gần đây, thì đột nhiên xa lánh hắn ta, không chỉ không giao việc cho hắn ta làm, mà còn không cho hắn ta thứ gì, nhưng hắn ta nghĩ mãi mà không hiểu nổi, rốt cuộc mình đã chọc giận vị này ở điểm nào. Vị huynh trưởng này vẫn luôn coi hắn ta như đệ đệ, nhưng mấy năm nay, hắn ta ở trước mặt vị này giống như đi trên băng mỏng, càng ngày càng không có tự tin.

Tiêu Tề Dự ngồi vào vị trí trước đó, sau khi nhìn một lượt Cảnh dương, Quách Liên Khanh và Tống Ngọc Tịch, mới chỉ chỉ Tống Ngọc Tịch nói: "Thất tiểu thư kỳ nghệ cao minh, nhân dịp tết này, mà đánh với ta một ván, thế nào?”

Tống Ngọc Tịch ngước mắt nhìn chàng một chút, không ngoài ý muốn nhìn thấy sự giảo hoạt trong đôi mắt chàng, cũng thu hồi tranh đấu với Hoài vương Tiêu Tề Thai lúc trước, ngoan ngoãn khéo léo ngồi vào đối diện Tiêu Tề Dự, để Hoài Vương đứng ở một bên chứng kiến như vậy thì lại càng thêm tức giận.

Vốn mọi người đều cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, nhưng điều khiến Tiêu Tề Thai không ngờ tới chính là, bọn họ ở bên kia đã bắt đầu chơi cờ, nhưng Tiêu Tề Dự cũng không quên mình đang đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn bàn cờ, cũng không quay đầu lại nói:

"Cái gọi là tu thân chính là giữ cho tâm mình ngay thẳng, đọc thuộc."

Tiêu Tề Dự đột nhiên nói ra một câu trong Đại học kinh, mà rất rõ ràng, câu này không phải là nói với Tống Ngọc Tịch ở đối diện, càng không có khả năng là nói với Chiêu Dương, Cảnh Dương và Quách Liên Khanh. Tiêu Tề Thai lập tức nghĩ đến mình, khóe miệng tươi cười đều có chút cứng ngắc, hoàng huynh trưởng có ý gì? Còn coi hắn ta như một đứa trẻ hay sao? Muốn hắn đọc thuộc lòng ở trước mặt nhiều người như vậy sao?

Tiêu Tề Dự hạ xuống một quân cờ, thản nhiên nói:

"Không nghe thấy, hả? Bùi Thao, mang giới thước [2] của Thái học viện qua đây, nói ta muốn kiểm tra công khoá (bài tập) của Hoài Vương điện hạ." Rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoài Vương đang mặt mũi đỏ bừng, mà lạnh lùng nhếch môi nói: "Chờ giới thước tới, lại học thuộc lòng, giờ ngươi cứ suy nghĩ cho thật tốt, đợi lát nữa đọc sai một câu, thì ta sẽ đánh vào lòng bàn tay một cái.”

[2] giới thước: thước kẻ bằng gỗ mà thầy dạy học ngày xưa dùng để đánh học sinh.

Tống Ngọc Tịch cùng Cảnh Dương, Quách Liên Khanh, ba người giống như tâm ý tương thông, không khỏi che miệng cười, Hoài Vương lại càng cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn ta đã lớn như thế rồi, cho dù hoàng huynh cảm thấy hắn ta sai, thì phạt hắn cái gì không phạt, lại hết lần này tới lần khác muốn phạt hắn học thuộc lòng, đọc không tốt còn muốn đánh vào lòng bàn tay? Cái này, rõ ràng là quá khi dễ hắn ta.

Tuy nhiên, cũng có lẽ chỉ là hù dọa hắn ta mà thôi, Hoài Vương ở trong lòng tự an ủi mình.

Nhưng không bao lâu sau, Bùi Thao liền mang giới thước của Thái học viện đến. Thái Học Viện cách đây ít nhất cũng có vài dặm đường, chẳng lẽ người này đã sớm chuẩn bị, đặt sẵn ở bên ngoài?

Bùi Thao giơ giới thước quỳ gối trước mặt Tiêu Tề Dự, trả lời: "Điện hạ, giới thước đã được thỉnh tới, Thái phó bảo thuộc hạ chuyển lời điện hạ, đừng đánh hỏng thước.”

Tất cả mọi người cười ngặt nghoẽo. Viện chính của Thái học viện chính là Trương thái phó, xưa nay nghiêm khắc có tiếng, hoàng tử công chúa bị đánh ở dưới tay ông nhiều vô số kể, ông còn dám dặn dò người khác là đừng làm hỏng cái thước? Mà quan trọng là hộ vệ bên cạnh Tiêu Tề Dự, cư nhiên lại cũng không biết từ chối, lại còn thật sự thỉnh giới thước tới.

Bùi Thao không để ý, cố gắng bình phục hơi thở, vừa nãy hắn chạy đến Thái học viện thỉnh giới thước, cũng là chạy thục mạng đấy. Tuy nhiên, hắn hiểu rõ tính tình điện hạ nhà mình nhất, hôm nay nếu người đã nói muốn đánh vào tay Hoài Vương, vậy nhất định phải đánh, nếu đã muốn đánh, hắn đương nhiên không thể trì hoãn, một đường chạy như bay, dùng khinh công mà chạy tới đấy.

Lực chú ý của Tiêu Tề Dự đều đặt ở bàn cờ trước mặt, gật đầu nói:

"Được, đợi lát nữa ngươi đánh thì chú ý một chút là được." Sau đó hạ xuống một quân cờ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoài Vương đang đứng cứng đờ ở đó, không hề có vẻ nói giỡn, lạnh lùng nói: "Cái gọi là tu thân chính là giữ cho tâm mình ngay thẳng... Bắt đầu học thuộc lòng. Ta đang nghe đây.”

Hoài vương biết lúc này có nói cái gì cũng vô dụng, Tiêu Tề Dự là hoàng trưởng huynh, lại là thái tử, hắn nói cái gì thì hắn ta đều phải nghe, đừng nói là thật sự để cho hắn ta học thuộc lòng, cho dù là để hắn ta quỳ xuống thì hắn ta cũng chỉ có thể quỳ.

"Cái gọi là tu thân chính là giữ cho tâm mình ngay thẳng. Nếu như mình có điều giận dữ, thì lòng sẽ không ngay thẳng; nếu như có điều sợ hãi, thì lòng sẽ không ngay thẳng; nếu như có điều ưa thích, thì lòng sẽ không ngay thẳng; nếu như có điều lo lắng, thì lòng sẽ không ngay thẳng. Nếu tâm trí không để vào đó, thì dẫu nhìn mà chẳng thấy, dẫu để tai mà chẳng nghe… Á…”

"Đánh” Tiêu Tề Dự thản nhiên nói.

Bùi Thao lĩnh mệnh, cúi đầu mời hắn ta đưa tay ra, Hoài Vương Giản bị khi dễ trắng trợn thì muốn bật khóc, vươn tay ra, Bùi Thao cũng không dài dòng, trong chớp mắt đã đánh giới thước vào tay Hoài vương. Hoài vương chỉ cảm thấy thước này, không phải đánh vào tay hắn ta, mà là đánh vào mặt hắn ta, hắn ta chưa từng bị mất mặt như vậy. Nếu ở Thái học viện thì cũng không sao, bị tiên sinh đánh, còn có thể nói là do cầu học, nhưng ở trong Triêu Dương đình này, trước mặt nhiều người ngoài như vậy mà bị đánh, vậy thật sự là mất hết mặt mũi.

Bị đánh một cái, Hoài Vương rụt tay lại, trong lòng càng thêm hoảng hốt, Đại học và Trung Dung [3], lúc trước hắn ta hiểu thấu đáo, nhưng bây giờ phải lo lắng trong ngoài, cư nhiên lại liên tục đọc sai vài chỗ, sau đó, trong đình liền có thể nghe được đoạn đối thoại như sau:

"Đạo hiếu (đối với cha) cũng chính là để thờ vua,... Đạo quân... Á, không phải, là đạo đễ (đối với anh), cũng chính là để thờ vua..."

"Sai rồi, đánh."

"Hoà thuận với anh, hoà thuận với em, sau đó rồi sau mới có thể giáo hoá, giáo..."

"Sai rồi, đánh."

[3] Đại Học và Trung Dung: Tên sách trong bộ Tứ thư. Gồm 4 quyển, Đại học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử.

Ngay sáng mùng một tết, Hoài Vương điện hạ có thế nào cũng không ngờ tới, mình cư nhiên lại phải chịu đả kích lớn như vậy. Lòng bàn tay bị Bùi Thao đánh hơn mười cái, hơn nữa, hoàng huynh một chút cũng không có ý muốn hắn ta dừng lại, hoàng huynh và Tống Ngọc Tịch đã chơi hai ba ván cờ, nhưng hắn ta vẫn chưa học thuộc lòng xong, vốn câu chữ quen thuộc đã học thuộc lòng hết rồi, nhưng đến nơi đây thì đầu óc như trống rỗng, có làm thế nào cũng không nhớ ra nổi, cứ như vậy mà mạnh mẽ bị đánh vô cùng nhiều.

Hoài Vương điện hạ đứng ở bên cạnh đình, đón gió rơi lệ, cái này, chính là trắng trợn khi dễ mà, hắn ta nhất định phải cáo trạng! Muốn cáo trạng!