Sáng sớm hôm sau, Tống Ngọc Tịch ngồi vào bàn ăn với một đôi mắt thâm quầng. Lâm thị tinh thần dường như cũng không quá tốt, Tống Dật ngược lại cũng coi như còn tốt, ông cầm bánh bột mì đưa cho Lâm thị, còn săn sóc bẻ ra cho bà. Mặc dù trên mặt Lâm thị không vui, nhưng cũng không tỏ ra cự tuyệt một cách rõ ràng. Tống Ngọc Tịch nhìn vậy thì hiểu rõ, đêm qua Tống Dật hẳn là đã thuyết phục được Lâm thị, làm cho bà tiếp nhận chuyện bà đã có một hài tử ở trong bụng.
Cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ Tống Dật tìm mọi cách săn sóc Lâm thị, trong đầu Tống Ngọc Tịch chợt nhớ tới khuôn mặt của Tiêu Tề Dự, khiến tai nàng nóng lên, vội vàng thu lại suy nghĩ. Tống Dật nhìn mặt nàng một hồi hồng một hồi xanh, tưởng rằng hành động của mình quá mức mập mờ, khiến cho tiểu nha đầu ngượng ngùng, liền ho khan một tiếng, hỏi:
"Mắt con làm sao vậy? Tối qua không ngủ sao?"
Tống Ngọc Tịch đang húp cháo, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, trách cứ nhìn thoáng qua Tống Dật, sau đó rút khăn ra lau miệng, nói: "Đâu có ạ, chỗ nào là không ngủ ạ, con không ngủ thì làm cái gì cơ chứ?"
Tống Dật lại lấy thêm cho Lâm thị ít sợi củ cải, rồi nói với Tống Ngọc Tịch:
"Đúng rồi, ngày hôm qua quên nói với con, triều đình quyết định tháng năm năm nay tổ chức tuyển tú, năm nay con cũng mười ba rồi, cũng có thể tham gia."
Nghe vậy, Tống Ngọc Tịch thật sự không thể bình tĩnh được nữa, cầm thìa trong tay, từ trên chén cháo ngẩng đầu sững sờ nhìn Tống Dật, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc. Nàng nuốt xuống miếng cháo trong miệng, thè lưỡi ra l.i.ế.m môi nói: "Tuyển, tuyển tú?"
Tống Dật gật đầu: "Đúng vậy. Đại tỷ và Nhị tỷ của con năm nay cũng tham gia, ta nhìn thì không chừng là muốn cho đại tỷ con đính hôn."
"Thế nhưng mà..." Tống Ngọc Tịch có chút khó khăn, nói: "Chuyện đính hôn của Đại tỷ, con và Nhị tỷ đi tham gia cái gì chứ?"
"Con cho rằng là ta nguyện ý sao. Ai bảo các con đều tròn mười ba rồi cơ chứ? Con cũng đừng nghĩ quá phức tạp, cùng lắm chính là đi ngang qua sân khấu mà thôi. Tuyển cung nữ trong nội cung cũng sẽ không tuyển những người có xuất thân như các con, tú nữ thì lại càng không. Con yên tâm đi, những chuyện này đến lúc đó tổ mẫu con sẽ chuẩn bị tốt hết thảy. Lần này cho dù là các con cùng Thiền tỷ nhi tham gia, thì sau khi vượt qua sơ tuyển, sẽ ở một chỗ cùng con bé học tập mấy ngày lễ nghi. Đến vòng tuyển chọn thứ hai, có lẽ Hoàng Thượng sẽ muốn tứ hôn ngay tại đó. Sau khi tứ hôn, các con có thể quay về, vốn là thế nào, thì sau này vẫn là thế ấy."
Tống Dật nói một loạt lời nói dỗ dành Tống Ngọc Tịch, nhưng Tống Ngọc Tịch vẫn cảm thấy khó có thể nuốt xuống, nhìn nhìn Lâm thị, chỉ thấy Lâm thị cũng đang nhìn nàng, cho dù tinh thần của bà không tốt lắm, nhưng vẫn vỗ vỗ tay của Tống Ngọc Tịch, an ủi nàng nói:
"Đừng lo lắng, chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, cha con sẽ không để cho con bị tuyển đi đâu.
Tống Dật thấy Lâm thị chịu nói chuyện, thì tự nhiên trong lòng ngàn lần vạn lần vui vẻ, theo lời của bà mà liên tục gật đầu, nói:
"Đúng đúng đúng, con lo lắng cái gì vậy, hết thảy đã có ta không phải sao. Chỉ cần có ta ở đây, ai dám tùy tiện tuyển con? Hì hì, Vũ Đồng à, nàng cũng nên ăn nhiều thêm một chút. Chúng ta không tức giận nữa, cuộc sống cũng nên nhìn về phía trước, có đúng hay không. Ta có sai, hôm qua cũng đã nhận sai, chỉ cần nàng mạnh khỏe, ta cam đoan từ nay về sau cái gì cũng nghe theo nàng!"
Tống Dật nói xong, liền đổi chủ đề sang Lâm thị, xem bộ dáng là muốn nhân cơ hội này, thể hiện tiếp một phen thành ý của mình. Tống Ngọc Tịch dám cam đoan lời này nhất định ông đã nói rất nhiều lần vào buổi tối hôm qua, cho nên hiện tại mới giống như xe nhẹ đường quen như vậy, ở trước mặt Lâm thị, ông nào còn có uy nghiêm của Quốc công gia chứ? Thật muốn để cho mấy kẻ thù chính trị của ông đến nhà nhìn xem, cách ông làm thế nào để dỗ nữ nhân!
Nổi da gà một trận, Tống Ngọc Tịch không hề muốn đi quản hai người nữa, uống xong cháo, thì lập tức đứng dậy cáo lui. Lúc nàng rời đi, Tống Dật vẫn còn ân cần hầu hạ Lâm thị, muốn ăn cái gì, cái này nên ăn nhiều thêm một chút, cái kia lại ăn nhiều thêm một tí... Ngọt ngấy đến mức có thể hành hạ c.h.ế.t một con chó, đối với Tống Ngọc Tịch, người hai kiếp độc thân mà nói, tối thiểu cũng phải có một vạn điểm tổn thương!
Ra khỏi viện nhỏ, tâm tình của Tống Ngọc Tịch mới tốt lên một chút, trách không được ngày hôm qua Tiêu Tề Dự lại hỏi nàng như vậy, hóa ra triều đình quả thực là đang chuẩn bị tuyển tú rồi.
Tống Ngọc Thiền đã mười lăm, năm nay định ra hôn sự, sang năm thì có thể kết hôn với Tiêu Tề Hoàn rồi, từ nay về sau, nàng ấy chính là Định Vương phi, hết thảy vẫn dựa theo quỹ đạo ở kiếp trước mà đi, nhưng còn nàng thì sao? Nàng ở kiếp này nên đi theo quỹ đạo nào đây?
Sau khi đi Phù Dung Viên, cùng kiểm tra sổ sách với Phúc Bá, Tống Ngọc Tịch nhìn thấy tài sản của mình lại tăng lên, thì đám mây mù trong lòng do chuyện tuyển tú mới thoáng xua tán đi được chút ít. Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không phải chỉ là tuyển tú thôi sao. Dù sao Tống Dật cũng đã hứa hẹn với nàng, sẽ không để cho nàng bị tùy tùy tiện tiện tuyển đi. Nếu như đến lúc đó Tiêu Tề Dự thật sự hành động, thì nàng sẽ bỏ chạy đến chỗ Lâm thị khóc lóc, đến lúc đó không sợ Tống Dật sẽ không nhúng tay!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, tâm tình của Tống Ngọc Tịch quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Gần đây nàng đang có ý định mua lại hai phường thêu, đây là nhờ có Mẫn Lam gợi ý cho nàng, tại sao cứ phải mua vải từ Giang Nam chứ? Giang Nam có thể nhuộm màu thêu hoa, vậy tại sao kinh thành lại không thể làm được?
Trước đây, nàng cũng cảm thấy không thể mở được xưởng để nung pha lê, nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần bỏ ra một khoản nhân lực vật lực tương đối, nắm giữ vật liệu cùng kỹ thuật, thì không có đồ vật gì không làm được. Hai loại phường là nhuộm vải và phường thêu, kinh thành cũng có rất nhiều nhà, hai ngày này Tống Ngọc Tịch mang theo Phúc Bá ghé qua mấy cửa hàng, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy có chút không vừa ý.
Tuy nhiên, nàng lại hỏi được tin tức về một vị tú nương sống lánh đời, nghe nói vị tú nương này là từ Y Cục trong cung ra, tự mình nghĩ ra châm Phi Thiên có kỹ nghệ vô cùng điêu luyện. Tống Ngọc Tịch lần theo manh mối, tìm từ Thành Đông đến Thành Tây, dưới nỗ lực không ngừng tìm kiếm của nàng, rốt cục tìm được chỗ ở của vị tú nương này ở một ngõ hẻm nhỏ trong phố nhỏ Hài Mạo tại Thành Tây. Thế nhưng, nàng tới không đúng lúc, vị tú nương này dường như... cũng không giống như trong tưởng tượng của Tống Ngọc Tịch cho lắm.
Đẩy cửa viện ra, một lão thái thái tóc trắng xoá đang ngồi ở trong sân phơi nắng, cả người gầy trơ cả xương, thoạt nhìn ít nhất cũng đã ngoài tám mươi, bên trong hai con mắt có màng mỏng trắng xóa. Hàng xóm nói cho Tống Ngọc Tịch biết lão thái thái này đã mù vào mấy năm trước, bà không có con cái, dưới gối chỉ có cô cháu gái nhỏ của một vị bà con xa. Năm đó khi bà xuất cung, bà đã sáu mươi tuổi rồi, tình cờ gặp gia đình thân thích không giàu có, muốn bán đi khuê nữ, bà thấy đứa bé kia đáng thương, liền đón về nhà, nhận làm con gái nuôi. Về sau đứa bé kia lớn lên, đã đi lấy chồng, những vẫn kiên trì đều đặn cứ cách hai ba ngày sẽ trở về thăm bà.
Tống Ngọc Tịch lòng mang hi vọng đi tìm kiếm rất lâu, nhưng rõ ràng đã tìm được lại nhận được kết quả như vậy, cho nên khó nén được thất vọng trong lòng. Nàng hỏi hàng xóm là nhà của bà ấy có còn thêu nữa không, thì hàng xóm nói cho nàng biết, trước kia họ vẫn làm thêu, nhưng kể từ khi khuê nữ kia đi lấy chồng, thì nam nhân của nàng ấy ham đánh bạc thành tánh, vơ vét hết tiền tài của hai nhà, chọc lão thái thái tức giận khóc đến mù cả mắt, từ đó về sau, thì không còn làm thêu nữa.
Đang nói chuyện, hàng xóm kia liền chỉ vào phía đầu ngõ nói: "Nhìn kìa, khuê nữ của nhà này đã trở lại. Con bé cũng đáng thương, nam nhân của nó không những đánh bạc mà còn nghiện rượu. Mỗi lần cá cược thua, uống rượu say, về nhà liền đánh người, bà mẫu của con bé cũng không phải loại người tốt gì, ở đó đúng là chịu tội mà!"
Tống Ngọc Tịch nhìn theo hướng mà người hàng xóm kia chỉ, thì quả nhiên trông thấy một thiếu phụ gầy như da bọc xương đi tới, ăn mặc vải thô áo gai, sắc mặt còn rất trắng, trên cánh tay treo một cái giỏ trúc, bên trên rổ đắp một miếng vải đỏ. Nàng ngại ngùng nhỏ giọng chào hỏi với vị hàng xóm, bộ dáng thoạt nhìn có chút rúm ró. Cho đến khi nàng ấy đến gần, Tống Ngọc Tịch mới nhìn rõ vết thương trên mặt nàng ấy, khóe mắt cùng khóe miệng tất cả đều là một mảng xanh tím, chả trách lúc nàng ấy chào hỏi người khác lại muốn cúi đầu né tránh.
Trông thấy đám người Tống Ngọc Tịch đứng ở cửa ra vào, thiếu phụ kia ngẩng đầu liếc nhìn nàng, Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy hình như đã gặp cô gái này ở đâu rồi, nhưng nhất thời nàng lại không nhớ ra. Nàng kia cúi đầu đi đến cánh cửa, đi hai bước, liền dừng bước lại, quay đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, sau khi do dự một lát, mới đi xuống bậc thềm, đến trước mặt Tống Ngọc Tịch, nói:
"Là cô."
Tống Ngọc Tịch cảm thấy bối rối, Phúc Bá và Lâm Phàn cũng kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Tịch. Nhưng Tống Ngọc Tịch lại có chút mơ hồ, chỉ vào chính mình hỏi: "Cô biết ta?"
Trên mặt thiếu phụ kia lộ ra dáng vẻ tươi cười hiếm thấy, nói: "Lần trước ở trên đường, chính là cô đã cứu ta đấy, nếu không chắc chắn ta đã bị bà mẫu đánh chết."
Nàng vừa nói như vậy, Tống Ngọc Tịch liền nhớ lại ấn tượng có chút mơ hồ. Ngày ấy ở trên đường nàng trông thấy một lão phụ đuổi theo một thiếu phụ, dùng cây côn đánh lên trên người thiếu phụ kia, đầu của nàng ấy cũng đã chảy m.á.u rồi, mà bà ta còn không dừng tay. Tống Ngọc Tịch không chịu được, liền tiến lên. Thì ra là lúc nàng gặp phải Tiêu Tề Hoàn, kỳ thật cuối cùng, hẳn là do Tiêu Tề Hoàn cứu được nàng ấy mới đúng.
Thấy Tống Ngọc Tịch có vẻ nhớ ra, thiếu phụ lúc này mới chỉ chỉ cửa nhà mình nói:
"Đây là nhà mẹ ta, nếu tiểu thư không chê, thì mời vào uống chén trà."
Một đoàn người, cứ như vậy mơ mơ màng màng được mời tiến vào. Đầu tiên thiếu phụ kia đi vào trong sân, đến bên tai lão phụ kia lớn tiếng nói một câu: "Cô, con đã trở về, con mang theo đồ ăn, giờ con đi lấy chén, người chờ nhé."
Rồi lại mời đám người Tống Ngọc Tịch ngồi xuống, sau đó đi đến phòng bếp nằm ở phía đông của sân, vừa đi vừa nói: "Tiểu thư đừng trách, cô của ta lớn tuổi, tai không được tốt, không lớn tiếng, thì bà không nghe được."
Tống Ngọc Tịch cười gật đầu, nói: "Không có gì."
Thiếu phụ kia ra ra vào vào hai ba lần, lấy đồ giống như ghế con, rồi lấy chén lấy đũa, cuối cùng đưa chén cùng đũa vào trong lão phụ. Sau đó lại cầm cây chổi đặt ở một bên, vừa nói chuyện với Tống Ngọc Tịch, vừa bắt đầu quét rác, luôn tay luôn chân bận rộn.
Thế nhưng nàng nói: "Tiểu thư thứ lỗi, ta chỉ có thể ở đây nửa canh giờ, nếu mà lâu quá, thì bà mẫu cùng tướng công sẽ lại tức giận. Cho nên, những chuyện lặt vặt này chỉ có thể nhanh chóng làm cho xong."
Tống Ngọc Tịch nhìn thoáng qua Lâm Phàn ở sau lưng, Lâm Phàn lập tức hiểu ý của nàng. Hắn dẫn theo hai gã sai vặt nhận lấy cây chổi trong tay thiếu phụ, nói rằng bọn họ sẽ quét sân thay nàng, để nàng có thể đi qua trò chuyện với tiểu thư.
Thiếu phụ kia thấy lúc nãy đám người Tống Ngọc Tịch đứng ở cửa ra vào, liền biết hẳn là nàng có việc gì đó. Nàng lau tay trên tạp dề của mình, rồi mới đi đến trước người của Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch để cho nàng ngồi xuống, sau đó không quanh co lòng vòng, mà lập tức đi thẳng vào vấn đề nói:
"Cô không có thời gian, vậy ta cũng sẽ không dong dài với cô. Ta hôm nay đến đây, là vì việc thêu thùa, ta nghe nói cô của cô là tú nương từ trong cung, tay nghề vô cùng tốt, nhưng lại không ngờ, bà ấy đã là lớn tuổi như vậy. Cô là cháu gái bà ấy, ta nghĩ muốn hỏi cô, không biết cô có biết thêu không? Nếu như cô biết, thì ta muốn cô đến làm việc cho ta, ta sẽ không bạc đãi cô."