Trong phòng lập tức rơi vào im lặng.
Thư ký đã theo Thẩm Thành suốt hai năm, đôi khi cô có thể đoán được tâm trạng của Thẩm Thành. Nhưng khi người đàn ông này đột nhiên im lặng, thì thường là tâm trạng hắn không được tốt lắm.
Thật kỳ lạ, rõ ràng tổ dự án đúng giờ nộp bản thảo, vậy tại sao tâm trạng của hắn lại không tốt?
Ngồi trước chiếc bàn gỗ chạm trổ tinh xảo, Thẩm Thành yên lặng nhìn màn hình máy tính. Khuôn mặt sắc sảo của hắn không biểu lộ cảm xúc, khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng gõ nhịp nhàng nhưng như đánh thẳng vào lòng cô thư ký.
Căng thẳng.
Lo lắng.
Thẩm Thành không lên tiếng, mà thư ký cũng chẳng dám rời đi, không biết phải làm gì, mỗi phút trôi qua như một cực hình.
Cuối cùng, Thẩm Thành ngồi trước bàn và lên tiếng: "Người trong tổ dự án đã về hết chưa?"
Thư ký vội đáp: "Chắc là chưa."
"Ừ."
Thẩm Thành nhanh chóng rà soát qua vài dòng trong tài liệu, rồi phân công: "Ngày mai họp thảo luận, chỉ ra các điểm cần sửa, sau đó bảo tổ dự án chỉnh sửa rồi nộp lại."
Thư ký có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thành.
Thẩm Thành hơi cau mày, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Một cơn lạnh lẽo không rõ nguyên nhân chợt dâng lên trong lòng, khiến cô cuống quýt đáp: "Không có gì, tôi sẽ đi thông báo ngay."
Làm sao có thể không có gì, chuyện lớn đấy chứ!
Quay trở lại văn phòng, thư ký liếc qua tài liệu bị trả lại. Những lỗi lặt vặt bị khoanh đỏ lấp đầy các trang giấy, nhìn thật đáng sợ, ai không biết còn tưởng rằng tổ dự án hôm nay nộp muộn, chọc giận Thẩm tổng.
Nhưng điều khiến bí thư kinh ngạc hơn cả là Thẩm Thành chỉ mất mười phút để xem và chỉ ra những lỗi này. Dù nhìn thấy một đống dấu đỏ chót, nhưng sự thật là hắn đã chỉ ra đúng chỗ cần sửa.
Thư ký thở dài một hơi, bỗng nhận ra—
Ở một khía cạnh nào đó, Thẩm tổng đúng là một thiên tài. Có những người, dù đứng ở bất cứ vị trí nào, lĩnh vực nào, họ cũng luôn nổi bật.
...
Hôm sau.
Tập mới của chương trình 《 Nhân viên công sở cố lên》 được phát sóng đúng giờ.
Ngày hôm qua là buổi phát sóng đầu tiên. Do đội ngũ sản xuất không quảng bá đủ, nên chương trình không tạo được nhiều sự chú ý. Lượng người xem trực tuyến chỉ dao động từ 3 đến 5 triệu. Nhưng sau ngày phát sóng thử nghiệm, đến 8 giờ sáng hôm sau, lượng người xem đã vượt quá 6 triệu!
"Mọi người kéo đến đông đủ rồi."
"Đây là chương trình giải trí mà buổi trưa mọi người bàn tán đấy à?"
"Haha, có phải đây là chương trình tổng hợp về tình cảm trong công sở không?"
"Cười chảy cả nước mắt."
Đội ngũ sản xuất cũng không ngờ chương trình lại thu hút được nhiều sự chú ý đến vậy.
Vài vị khách mời càng không thể ngờ tới. Họ mới nghỉ ngơi từ rạng sáng hôm qua, mà hôm nay đã phải dậy từ sáu, bảy giờ để chuẩn bị cho buổi ghi hình.
Lý Lệ đã có mặt từ sớm, đón tiếp các thực tập sinh tại sảnh tầng một.
Cô nói: "Chào buổi sáng, một ngày mới bắt đầu rồi. Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ trong ngày hôm qua. Hôm nay chúng ta sẽ cùng đánh giá lại màn thể hiện hôm qua của mọi người nhé. Trước tiên, mọi người đoán xem ai điểm cao nhất?"
Bốn người liếc nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Tôn Lệ Mạn là người sôi nổi nhất, lên tiếng: "Em đoán cao nhất là Kim Triệt, cậu ấy là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, nghe nói mất không tới 5 phút đã xong,quản lý rất hài lòng với cậu ấy."
Do thực tập sinh không biết kết quả chấm điểm của quản lý sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm qua, nên họ chỉ có thể đoán mò.
Kim Triệt nhẹ nhàng đẩy gọng kính, khiêm tốn nói: "Không có gì đâu, cậu cũng làm tốt mà, có khách hàng khen cậu nữa đấy."
Tôn Lệ Mạn có chút ngượng ngùng cười, nhưng rõ ràng cô cũng rất tự tin vào bản thân.
Tô Vũ Lạc bất ngờ quay sang hỏi Giản Thời Ngọ: "Cậu đoán sao?"
Giản Thời Ngọ không ngờ Tô Vũ Lạc lại đột nhiên chú ý đến mình. Cậu lúng túng trong giây lát, rồi mới mở lời: "Tơ nghĩ... có lẽ điểm của tớ là thấp nhất."
Những người khác ngạc nhiên nhìn cậu.
Giản Thời Ngọ ngượng ngùng gãi đầu: "Hôm qua, mặc dù tớ có làm việc, nhưng thực ra tớ không tham gia vào dự án, chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi."
Hơn nữa, hôm qua cậu đã chạy đôn chạy đáo cả buổi trưa mà Cố Đoan không trừ điểm cậu, còn các thực tập sinh khác, buổi chiều dần đạt được điểm số chính thức, chỉ có cậu vẫn còn mang cái điểm -10.
Nghe xong, các thực tập sinh khác chỉ cười nhẹ.
Rốt cuộc, ngay từ đầu, họ là những người đã tốt nghiệp từ những trường danh giá, nếu chỉ xét về bằng cấp, tất cả đều vượt trội hơn Giản Thời Ngọ.
Vì vậy, nếu Giản Thời Ngọ có điểm thấp nhất, điều đó cũng chẳng bất ngờ.
Lý Lệ cười cười, nói: "Vậy chúng ta công bố kết quả nhé."
Màn hình phía sau sáng lên, hiện ra bảng điểm:
Tôn Lệ Mạn: 30 điểm
Kim Triệt: 35 điểm
Tô Vũ Lạc: 40 điểm
Giản Thời Ngọ: 53 điểm
...
Hiện trường trở nên yên lặng trong giây lát.
Các thực tập sinh nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Giản Thời Ngọ với ánh mắt không tin nổi, sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Lý Lệ mỉm cười, đưa ra bảng chi tiết chấm điểm: "Đây là kết quả chấm điểm cụ thể của các bạn, hãy xem qua nhé."
Ngay cả Giản Thời Ngọ cũng bất ngờ.
Cậu ngẩng đầu nhìn bảng chi tiết, thấy tổ dự án đã cho cậu 40 điểm, còn lại là điểm từ công chúng.
Lý Lệ giải thích: "Điểm của tổ dự án là dựa trên mức độ hoàn thành nhiệm vụ của cậu. Điểm tối đa cho việc hoàn thành nhiệm vụ là 40 điểm. Hôm qua, dù thế nào thì tổ dự án cũng đã nộp báo cáo đúng hạn, nên 40 điểm này là hoàn toàn xứng đáng."
Tôn Lệ Mạn thắc mắc: "Còn 10 điểm nữa là gì vậy?"
"Đó là điểm từ công chúng." Lý Lệ nhìn Giản Thời Ngọ với ánh mắt khen ngợi: "Mỗi nhân viên bình thường đều thêm 0.5 điểm cho cậu. Hôm qua, có tổng cộng 15 người đồng nghiệp đã cho cậu điểm, 5 điểm còn lại là từ các chị ở bộ phận nhân sự, vì cậu đã giúp họ sửa máy lọc nước, giải quyết khá nhiều phiền phức."
Cuộc trò chuyện lắng lại, những người khác im lặng.
Bởi vì trong mắt họ, Giản Thời Ngọ không tham gia vào dự án chính, có vẻ như cậu đã thắng nhờ may mắn. Quả là vận may, ai ngờ làm việc lặt vặt cũng có thể giành chiến thắng, thật khó mà không cảm thấy khó chịu.
Tôn Lệ Mạn nói: "Tiểu Giản, cậu may mắn thật đấy!"
Giản Thời Ngọ cười gượng: "Đừng châm chọc tớ nữa."
May mắn sao?
Cậu không hề cảm thấy mình may mắn chút nào.
Nếu có thể lựa chọn, cậu vẫn muốn làm việc, vì chẳng ai muốn bị coi là kẻ vô công rồi nghề.
Điều mà mọi người không ngờ đến là, khán giả xem trực tiếp lại đồng loạt ủng hộ Giản Thời Ngọ:
"Tôi nghĩ Tiểu Giản xứng đáng với điểm số này."
"Đúng vậy, đây không phải là chiến thắng nhờ may mắn."
"Những người khác dù gặp khó khăn trong quá trình làm việc, nhưng ít nhất họ không bị lạnh nhạt. Còn Tiểu Giản, cậu ấy vừa đến tầng 18 đã bị ăn hiếp."
"Đúng, tôi cũng thấy vậy."
Lý Lệ tiếp tục: "Hôm nay chúng ta sẽ công bố bốn vị trí mới. Dựa trên thứ tự điểm số từ cao đến thấp ngày hôm qua, các bạn lần lượt chọn vị trí của mình. Nào, Tiểu Giản, cậu chọn trước."
Giản Thời Ngọ tiến lên nhìn vào bảng đen, thấy rõ bốn công việc mới:
1: Hỗ trợ dịch thuật và sắp xếp dự án.
2: Hỗ trợ chuẩn bị buổi họp báo sản phẩm mới.
3: Xử lý tranh chấp khách hàng cho dự án mới.
4: Hỗ trợ nhân sự hoàn thành thống kê tài liệu.
Bốn công việc này, có vẻ như 1 và 3 là công việc văn phòng thực sự, nhưng khả năng thành công ở vị trí 3 không cao lắm. Giản Thời Ngọ do dự một lúc, cuối cùng chọn vị trí 1, vì cậu biết nhiều ngôn ngữ, công việc dịch thuật có vẻ phù hợp.
Những người khác lần lượt chọn công việc của mình.
Sau khi tất cả đã chọn xong, Lý Lệ vẫn vẫy tay gọi Giản Thời Ngọ: "Đi nào, để chị dẫn cậu đến bộ phận làm việc."
Thấy vẫn là Lý Lệ đến đón mình, Giản Thời Ngọ có linh cảm chẳng lành: "Chị Lệ?"
Lý Lệ mỉm cười: "Sao vậy?"
Giản Thời Ngọ hỏi: "Chúng ta... đang đi đâu vậy?"
"Tầng 18 chứ còn đâu." Lý Lệ cười tươi: "Cậu không biết à, công việc dịch thuật là để phối hợp trong cuộc họp với bên quản lý Cố hôm nay đấy."
"..."
Giản Thời Ngọ sững người.
"Sao thế?" Lý Lệ thắc mắc: "Hôm qua cậu và mọi người không phải đã hợp tác rất tốt sao? Điểm cao như vậy, cậu vui quá nên ngỡ ngàng à?"
Trong khi Lý Lệ vẫn còn thắc mắc, khán giả xem trực tiếp đã cười phá lên:
"Thật là... không tồi chút nào."
"Ha ha ha, vui quá đến ngất mà còn cố làm."
"Tôi đảm bảo, cậu này chắc chắn không phải vì vui mà cười đâu."
"Ngại quá, Tiểu Giản thật sự rất thú vị."
Trong bốn kênh phát sóng trực tiếp, vốn dĩ Kim Triệt và mấy người kia đều có lượng fan cao hơn một chút, dù sao thì bằng cấp và năng lực của họ đều không tệ.
Còn Giản Thời Ngọ xuất thân từ một trường bình thường, không có sức cạnh tranh nhiều, nhưng không hiểu sao, mọi người lại thích xem cậu làm việc, bởi vì mang đến nhiều niềm vui.
Tầng 18.
Cũng giống như hôm qua, Giản Thời Ngọ lại đến vào khung giờ quen thuộc.
Nhưng đãi ngộ của cậu hôm nay hoàn toàn khác so với hôm qua. Lần này khi cậu đến, các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu chào hỏi: "Tiểu Giản đến rồi à!"
"Chào chị Lục."
"Tiểu Giản, hôm nay đến sớm nhỉ."
"Chào anh Vương."
"Tiểu Giản à..."
Những người này đều là đồng nghiệp đã hỗ trợ cậu ngày hôm qua. Mọi người đều biết tính cách của Cố Đoàn rất khó chịu, đặc biệt khi phải nộp phương án, hễ có chút không vừa ý là anh ta sẽ gọi người vào để mắng.
Hôm qua, Giản Thời Ngọ làm trợ lý nhỏ nên cậu phải đảm nhận việc truyền đạt thông tin, giúp đỡ cho vài người tránh được cơn thịnh nộ.
Hôm nay, khi cậu đến, thái độ của mọi người với cậu trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Nhìn thấy chị Lục có quầng thâm mắt, Giản Thời Ngọ liền hỏi: "Chị Lục, tối qua chị không ngủ được à?"
"Hừ, đừng nhắc nữa."
Lục Uyển thở dài: "Hôm qua phương án của bọn chị bị Tổng Giám đốc gửi trả lại, phát hiện rất nhiều vấn đề, đặc biệt là Cố Đoàn, phải sửa phương án đến rạng sáng."
Các đồng nghiệp khác cũng vây quanh:
"Đúng thế, trước đây tôi chưa từng thấy Thẩm tổng nghiêm khắc như vậy."
"Mọi người thấy kỳ lạ không? Trước đây cũng nộp phương án, tuy có sửa đổi, nhưng chưa bao giờ phát hiện nhiều vấn đề như vậy."
"Không đến mức phải chọn kỹ thế chứ."
"Nhưng tôi cảm giác... Thẩm tổng tối qua có vẻ hơi giận."
"Kỳ lạ, chẳng lẽ ai đó đã chọc giận Tổng Giám đốc sao?"
Giản Thời Ngọ nghe mà không hiểu gì cả.
Nhưng khi nghe đến tên Thẩm Thành, cậu liền tự nhiên nghiêng tai lắng nghe, coi đó là chuyện quan trọng nhất.
Đôi khi, để tâm đến điều gì đó không phải là điều mà cậu có thể kiểm soát, dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cậu, Thẩm Thành vẫn có một vị trí rất quan trọng.
Chị Lục vỗ vai Giản Thời Ngọ, nói: "Hôm nay cậu có việc rồi, mau đi đi."
Giản Thời Ngọ vô thức cười gượng.
Những người khác cũng hiểu rõ, chị Lục an ủi cậu: "Đừng có làm bộ mặt đó, thật ra anh ta có vẻ thích cậu đấy. Trước đây có trợ lý đến, không được hai ngày là nghỉ việc, không chịu nổi tính tình của anh ta. Cậu là người duy nhất, không những không bị anh ta áp đảo mà còn khiến anh ta phải nín nhịn. Cố lên, tạo kỳ tích đi."
?
Cứ như có gì đó không ổn.
Dù thế nào, Giản Thời Ngọ vẫn đi đến văn phòng. Lúc này đã hơn 8 giờ, nhưng Cố Đoàn vẫn chưa đi làm.
Chỉ trong một đêm, văn phòng trông như vừa bị cơn bão quét qua, giấy tờ vương vãi khắp nơi, mọi thứ đều lộn xộn, bút chì, gối ôm, tài liệu bị ném lung tung, cây bút chì hôm qua mới gọt gọn gàng giờ còn lăn lóc trên sàn.
Là chó hay gì?
Giản Thời Ngọ mím môi, cúi đầu bắt tay vào dọn dẹp văn phòng. Cậu nghĩ hôm nay sẽ là một ngày mới với những công việc đầy thú vị, nhưng cuối cùng vẫn là phải làm người dọn dẹp như hôm qua.
Đúng 9 giờ, Cố Đoàn bước vào văn phòng.
Văn phòng hỗn độn đêm qua đã được dọn dẹp sáng bóng, ly trà mật ong nóng hổi đã được pha sẵn, bút chì mới được gọt cẩn thận, ngay cả giấy nháp cũng đã được thay mới và xếp gọn gàng ở góc bàn. Khi Cố Đoàn ngồi xuống bàn làm việc, tất cả bản thảo mới được sắp xếp theo thứ tự ưu tiên, được đặt một cách cẩn thận.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Đoàn nói: "Vào đi."
Người bước vào không ai khác chính là Giản Thời Ngọ. Hôm nay, cậu mặc một bộ trang phục đơn giản với áo sơ mi trắng và quần lửng màu nhạt, trong tay còn cầm một chậu hoa nhỏ.
Cố Đoàn nhướng mày, vẻ mặt không vui: "Sao lại là cậu nữa?"
Giản Thời Ngọ đóng cửa lại, nhận mệnh trả lời: "À, hôm nay công việc của em là phiên dịch."
Lời này phải để tôi nói mới đúng.
Tại sao cậu lại có bộ mặt như thể tôi đang quấy rầy cậu vậy chứ?
Cố Đoàn cau mày: "Xem ra cậu rất thích công việc làm trợ lý của tôi nhỉ?"
Giản Thời Ngọ cười gượng: "Chỉ là... trùng hợpthôi."
Cố Đoàn nhìn cậu với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã không thể nhịn cười:
"Ha ha ha, ý của Cố Đoàn là: Cậu này đúng là một tiểu yêu tinh!"
"Nếu thích thì cứ nói thẳng đi."
"Ha ha ha, hiểu lầm đáng yêu quá."
Giản Thời Ngọ không muốn tranh cãi với Cố Đoàn, cậu đặt chậu hoa lên ban công nhỏ ở bên trái văn phòng.
Dưới ánh nắng mặt trời, làn da trắng của cậu phản chiếu dưới ánh sáng, đôi tay thon dài vuốt ve những chiếc lá nhỏ xinh, đôi mắt to tròn tràn đầy nhu tình, trên mặt còn nở nụ cười nhạt.
Nhưng Cố Đoàn không thể không hỏi: "Ai cho phép cậu tự tiện mang đồ vào văn phòng?"
Giản Thời Ngọ xoay người lại, giọng nhẹ nhàng: "Anh hiểu lầm rồi, chậu cây này vốn dĩ đã ở trên ban công của anh. Sáng nay, khi dọn dẹp văn phòng, em thấy một phần cây đã héo, nhưng phần rễ vẫn còn sống, nên em đã mang đi trồng lại, để phần rễ có thể mọc ra chồi mới."
Cố Đoàn lặng thinh.
Giản Thời Ngọ nghi ngờ hỏi: "Không lẽ... anh không biết là mình có một chậu cây ở đây sao?"
Thật kỳ lạ, cây ở văn phòng của chính mình, ở đó bao lâu rồi đến hôm nay mới biết chỗ này có cây.
Cố Đoàn nhìn đôi mắt tròn của cậu, cảm thấy bực mình, hắn xoa đầu: "Ai nói tôi không quan tâm đến mấy thứ đó chứ!"
"..."
Giản Thời Ngọ không thèm chọc giận hắn, tiếp tục quay lại chăm sóc chậu cây nhỏ. Cây cối luôn có cách làm cho con người cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn những chiếc lá xanh mướt, đôi môi cậu nở một nụ cười nhẹ, cậu xoay người sắp xếp chậu cây sao cho có thể đón nắng nhưng vẫn được che bóng, tạo ra một môi trường sinh trưởng tốt.
Cảnh tượng này thực sự là một nét đẹp hiếm hoi trong văn phòng của Cố Đoàn. Một thiếu niên sạch sẽ dưới ánh nắng, cùng với chậu cây xanh mướt, chiếc bình hoa xinh xắn, tất cả đều có chút lạ lùng nhưng lại khiến người ta cảm thấy... dễ chịu.
Cố Đoàn chờ một lúc, nhận ra Giản Thời Ngọ không để ý đến mình, liền nhắc nhở: "Cậu nhớ rõ, công việc của cậu không phải là chăm sóc cây."
Giản Thời Ngọ quay lại, lập tức tiến đến với vẻ mặt phấn khích: "Vậy anh có công việc gì cần em làm không?"
Cố Đoàn im lặng, không biết phải làm gì tiếp theo. Hắn chỉ định gọi Giản Thời Ngọ mà chưa nghĩ đến việc giao cho cậu công việc gì.
May thay, bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Quản lý Cố, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp, giờ qua thôi."
Cố Đoàn liền nói với Giản Thời Ngọ: "Mang tài liệu đi, cậu không phải là phiên dịch sao, còn đứng đó làm gì!"
"Vâng."
Giản Thời Ngọ chẳng thèm bận tâm đến thái độ khó chịu của hắn, miễn là có việc để làm. Dù sao thì ngày mai cũng không cần gặp lại hắn, cậu tự nhủ không nên đôi co với người này.
Cuộc họp diễn ra ở tầng 20, không phải tầng 18 như cậu nghĩ.
Phía sau Cố Đoàn là mấy người phụ trách chính của Lục Uyển, ai nấy đều rất nghiêm túc, làm Giản Thời Ngọ cũng không khỏi căng thẳng.
Lục Uyển lặng lẽ nói với cậu: "Bởi vì lần này Thẩm tổng cũng sẽ tham gia."
Giản Thời Ngọ kinh ngạc ngước nhìn cô.
Lục Uyển mỉm cười trấn an: "Đừng lo lắng, cậu có thể không quen Thẩm tổng, nhưng ngoài công việc, anh ấy ít giao tiếp với chúng ta. Cậu chỉ cần tập trung phiên dịch cho quản lý Cố, có khi không cần phải nói gì đâu."
Giản Thời Ngọ nghĩ thầm, không phải cậu không biết Thẩm Thành, ngược lại, cậu có lẽ là người hiểu Thẩm Thành nhất ở đây. Nhưng việc không phải tiếp xúc với Thẩm tổng thật sự khiến cậu nhẹ nhõm, vì cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với người đàn ông đó.
...
Tại phòng họp ở tầng 20 đã chật kín người, đều là những người phụ trách của các bộ phận. Họ đến đây để thảo luận về sản phẩm mới, vì đây là một cuộc họp liên quan đến các bí mật thương mại, phát sóng trực tiếp tạm thời bị ngừng lại.
Giản Thời Ngọ chỉ có thể bước vào một mình.
Phòng họp đã đầy chỗ, cậu đành phải lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh Cố Đoàn. Lần này sẽ có một cuộc họp quốc tế qua video, vì sản phẩm của Quý thị có phạm vi toàn cầu, điều đó có nghĩa là nhiều đại diện từ các quốc gia khác nhau sẽ tham gia.
Đây là một dịp rất quan trọng, phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy tính và tiếng giấy tờ lật mở.
Mười phút sau, tổng giám đốc bước vào.
Cửa kính được đẩy ra, nhân vật quyền lực nhất xuất hiện. Thẩm Thành mặc một bộ vest đen sang trọng, vừa bước vào, đôi chân dài của hắn đã chiếm lĩnh ánh nhìn của mọi người.
Ánh đèn phòng họp rọi lên người hắn, khuôn mặt lạnh lùng như một ngọn núi băng. Sau lưng hắn là thư ký và một quản lý khác. Khi họ tiến vào, mọi người trong phòng lập tức đứng lên, rất đồng loạt và nghiêm chỉnh.
Thư ký kéo ghế cho Thẩm Thành ngồi vào vị trí chủ tọa, hắn liếc mắt nhìn quanh phòng: "Ngồi."
Mọi người đồng loạt ngồi xuống.
Giản Thời Ngọ cũng trở lại ghế nhỏ của mình, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Tuy nhiên, khi cậu ngẩng đầu lên, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa hoàn toàn không để ý đến cậu.
Chẳng lẽ mình mắc chứng ảo giác?
Dù Thẩm Thành không chú ý đến cậu, nhưng Giản Thời Ngọ lại không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Thẩm Thành dường như nhận ra ánh mắt của cậu, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua, chạm vào ánh mắt của cậu. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn không để lộ chút cảm xúc nào.
Giản Thời Ngọ giật mình, cúi đầu xuống như thể vừa bị bắt quả tang.
Phía trước, thư ký của Thẩm Thành điều chỉnh thiết bị PPT, bắt đầu chuẩn bị cho các bộ phận báo cáo về ý tưởng thiết kế sản phẩm mới cũng như kế hoạch phát triển sắp tới.
Màn hình lớn cho cuộc họp quốc tế cũng đã được kết nối thành công. Khi bức màn xung quanh hạ xuống, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía màn hình lớn.
Thư ký quay sang Thẩm Thành: "Boss, bắt đầu chứ?"
Thẩm Thành gật đầu: "Bắt đầu đi."
Đầu tiên là báo cáo công việc từ chi nhánh Italy. Người phụ trách nói tiếng Anh rất tốt, lúc này Giản Thời Ngọ mới nhận ra hóa ra Cố Đoàn không giỏi tiếng Anh, nên khi người phụ trách nói nhanh, cậu liền nhỏ giọng phiên dịch cho Cố Đoàn.
Đôi khi, người phụ trách từ Italy xen lẫn vài câu tiếng Ý, Giản Thời Ngọ cũng cẩn thận dịch lại cho Cố Đoàn.
Phòng họp rất yên tĩnh, phần lớn mọi người đều chăm chú nhìn màn hình lớn.
Chỉ có một góc, hai người đang thì thầm:
"Tôi không nghe rõ."
"Họ đang nói về sự khác biệt về vĩ độ, và đối tượng phát hành cũng khác nhau."
"Sao cậu không nói rõ ràng luôn đi?"
Giản Thời Ngọ có chút bối rối, cậu kéo ghế lại gần Cố Đoàn hơn, lo lắng rằng âm thanh sẽ ảnh hưởng đến những người khác, nên cố gắng nói nhỏ nhất có thể.
Kết quả là, khoảng cách giữa cậu và Cố Đoàn chỉ còn một tấc, gần như có thể chạm vào nhau.
Ở phía trước, người đang báo cáo, còn ở phía dưới, cậu phiên dịch nghiêm túc. Nhưng trong mắt người khác, cảnh tượng này có thể không như vậy.
Thẩm Thành ngẩng đầu, liền thấy hai người ở góc phòng đang ngồi rất gần nhau, đặc biệt là Giản Thời Ngọ, cậu gần như đã dính vào người Cố Đoàn.
Đặc biệt là khi cậu nói chuyện, miệng cậu gần như sát vào tai Cố Đoàn, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn một tấc.
Kết quả là, trong khi người ở phía trước báo cáo công việc, người phía dưới nghiêm túc phiên dịch, sắc mặt của Thẩm tổng ngồi ở vị trí chủ tọa ngày càng trở nên u ám.
Những người khác không nhận ra điều này, chỉ có thư ký đứng gần Thẩm Thành cảm nhận được không khí xung quanh đang dần lạnh đi.
Đặc biệt là những quản lý cấp cao ngồi gần đó, họ đều ngầm sợ hãi, không biết liệu phương án lần này có thực sự tệ đến mức Thẩm tổng lại có vẻ khó chịu như vậy.
Sau khi một người báo cáo xong, mọi người phía dưới bắt đầu sắp xếp lại tài liệu của mình.
Thẩm Thành ngồi ở chỗ chủ tọa, ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn. Thư ký liền tiến đến hỏi: "Thẩm tổng, có chuyện gì ạ?"
Trước mặt Thẩm Thành là một ly nước, nhưng dường như hắn đã uống cạn từ lúc nào mà không ai hay biết. Ánh mắt hắn lướt qua ly nước đã trống không.
Thư ký lập tức hiểu ý: "Để tôi đi rót ly mới cho ngài."
Thẩm Thành nhẹ nhàng nhướn mày: "Vậy ai sẽ ghi chép cuộc họp?"
Trên màn hình vẫn còn người đang báo cáo, việc ghi chép cuộc họp không thể bỏ qua được.
Thư ký có chút do dự. Trong lúc hắn còn đang phân vân, Thẩm Thành lạnh nhạt nói: "Để người khác đi rót nước."
Người khác? Nhưng ở đây ai là người không bận rộn, không cần tham gia cuộc họp?
Thư ký quét mắt một vòng quanh phòng họp, ánh mắt liền chạm phải Giản Thời Ngọ. Lúc này, bên Mỹ đang báo cáo, những gì họ đang nói Cố Đoàn hầu hết đều có thể hiểu, nên không cần phiên dịch. Vì vậy, Giản Thời Ngọ chỉ ngồi không một chỗ.
...
Thư ký mỉm cười đầy ẩn ý, rồi vẫy tay gọi Giản Thời Ngọ lại.
Thế là, toàn bộ phòng họp đồng loạt quay đầu nhìn cậu. Giản Thời Ngọ không hiểu chuyện gì, chỉ đứng lên và chỉ vào mình đầy bối rối.
Thư ký gật đầu, tiến đến gần và nói nhỏ: "Có thể phiền cậu đi rót nước được không?"
Hóa ra là việc nhỏ như vậy!
Giản Thời Ngọ gật đầu: "Được thôi!"
Cậu quay lại nhìn Thẩm Thành, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt của hắn. Người đàn ông ngồi lười biếng ở đó, chơi đùa với cây bút điện tử trong tay.
Hắn chỉ liếc nhìn Giản Thời Ngọ một cái rồi quay đi, tiếp tục nhìn màn hình lớn, tỏ ra như chẳng có gì xảy ra.
Giản Thời Ngọ thầm trách hắn trong lòng, rồi ngoan ngoãn cầm lấy ly nước đi ra ngoài.
Khi cậu quay lại, đặt ly nước lên bàn, thì cuộc họp quốc tế cũng sắp kết thúc. Họ đang chuẩn bị chuyển sang phần trình bày PPT, người phụ trách bắt đầu chuẩn bị cho phần báo cáo của mình. Nhưng khi giám đốc lấy bút điện tử từ chỗ tổng giám đốc để điều khiển PPT, ông phát hiện ra cây bút có chút vấn đề.
Giám đốc thử bấm vài lần, nhưng giao diện vẫn không thay đổi.
Giám đốc nghi ngờ nhìn sang thư ký.
Thư ký cũng thấy lạ: "Bút điện tử bị hỏng sao?"
Việc người trình bày không thể sử dụng bút điện tử để thao tác PPT đồng nghĩa với việc họ phải đứng lên đi đến máy tính để điều khiển, làm giảm hiệu quả rất nhiều.
Điều này thật kỳ lạ, bởi thiết bị trong công ty luôn được kiểm tra định kỳ, sao lại đột ngột hỏng như vậy?
Thư ký có chút lúng túng nhìn về phía Thẩm Thành: "Thẩm tổng, bút hỏng rồi, xem ra chỉ có thể thao tác thủ công. Đội kỹ thuật sẽ đến sau, hay là để họ bắt đầu trước?"
Thẩm Thành khẽ nhướn mi: "Thao tác thủ công?"
Thư ký gật đầu.
Thẩm Thành nhẹ nhàng nói: "Tìm ai đó ngồi đây thao tác đi."
Thư ký sững sờ một chút, nhưng nhận ra đây cũng là một giải pháp. Nếu có người ở đây hỗ trợ điều khiển, sẽ giảm bớt sự bất tiện, cũng giúp người trình bày không cần phải đi lại. Nhưng... Ai sẽ đảm nhận công việc này?
Thẩm Thành nâng mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người Giản Thời Ngọ, người vừa quay lại sau khi rót nước.
...?
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, chỉ vào mình: "Tôi sao?"
Nhìn cậu thiếu niên với gương mặt sáng sủa trước mặt, thư ký có chút ngượng ngùng cười: "Cậu là thực tập sinh đúng không? Có thể phiền cậu một chút được không?"
Điều này cũng được.
Giản Thời Ngọ hơi do dự: "Nhưng em là phiên dịch..."
Thư ký vội nói: "Không sao, lát nữa tôi sẽ chia ghi chép cuộc họp cho quản lý Cố. Hơn nữa, bây giờ là phần trình bày PPT, công việc của phiên dịch cũng không nhiều."
Giản Thời Ngọ suy nghĩ rồi gật đầu: "Vậy được."
Vì Thẩm Thành ngồi ở vị trí chủ tọa, nên máy tính dùng để điều khiển PPT ở rất gần hắn. Giản Thời Ngọ liếc một vòng xung quanh, rồi hỏi: "Em... em ngồi đâu?"
Nếu ngồi ngay trước, chẳng phải sẽ chắn tầm nhìn của người khác sao?
Không để thư ký kịp trả lời, Thẩm Thành - người từ đầu tới giờ vẫn im lặng - nói: "Mang ghế nhỏ của cậu lại đây."
Giản Thời Ngọ tròn mắt nhìn hắn.
Thẩm Thành ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu, giọng trầm ấm, đầy sức hút: "Ngồi cạnh tôi."