Giản Thời Ngọ hoàn toàn không biết gì về những chuyện này
.Cận kề kỳ thi cuối kỳ, áp lực học tập tăng cao, nhưng do ảnh hưởng của đại hội thể thao, tâm lý của nhiều học sinh trở nên căng thẳng, hiệu suất học tập giảm sút, nhiều kiến thức trong sách giáo khoa trước đây cũng bị quên sạch.
Hôm đó, một bài kiểm tra thử được tiến hành, người đầu tiên bùng nổ chính là giáo viên tiếng Anh.
"Nhìn xem các em làm bài thi thế nào đây!"
Một chồng bài kiểm tra bị ném xuống bục giảng, tạo nên một đám bụi phấn bay lên. Cô giáo tiếng Anh, Lưu Xán, đứng đó như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Các học sinh trong lớp liếc nhau, không ai dám lên tiếng.
Cô Lưu tiếp tục trách mắng: "Điểm trung bình là 81, chỉ đạt được như thế này, có phải là các em không muốn thi đại học nữa, định về nhà làm nông?"
......
Không khí trong lớp học im lặng đến mức đáng sợ.
Cô Lưu gọi lớp trưởng lên phát bài kiểm tra, rồi nói tiếp: "Hôm qua, tôi bảo các em học thuộc một đoạn văn, đã học thuộc hết chưa? Giờ tôi sẽ gọi từng người lên đọc."
Mọi người bắt đầu cảm thấy bất an.
Ba hàng học sinh liên tiếp bị gọi lên nhưng không ai nhớ hết đoạn văn.
Cô Lưu càng lúc càng giận, đột nhiên đập mạnh lên bàn: "Các em học gì trong giờ tự học buổi sáng vậy! Các em học là cho bản thân chứ không phải cho tôi. Cha mẹ các em đến cổ vũ trong đại hội thể thao không phải chỉ để các em ngồi chơi, mà để các em cố gắng vượt qua khó khăn, nỗ lực đạt được thành tích cao nhất, chứ không phải đến đây để phí phạm thời gian, không chịu học bài!"
Giản Thời Ngọ ngồi ở bàn thứ hai, khoảng cách quá gần khiến cậu bị tiếng mắng vang lên khiến màng tai có phần đau nhức.
Tiết tiếng Anh hôm đó, Lưu Xán thật sự rất tức giận, chỉ dành một nửa thời gian để giảng bài, nửa còn lại là để răn dạy học sinh.
Cuối cùng, khi tiết học kết thúc, cô ra khỏi lớp với vẻ mặt bực bội, không thèm nhìn lại họ lần nào.
Trong lớp, các học sinh bắt đầu bàn tán:
"Cô Lưu chắc đang giận lắm."
"Hôm nay cô ấy nói nếu tuần sau thi cuối kỳ mà điểm không đạt 80 thì phải gọi phụ huynh lên."
"Trời ơi, làm sao mà khó thế này!"
"Đúng vậy... Tớ cảm thấy đầu óc như rối tung lên, làm sao có thể tăng điểm trong thời gian ngắn như vậy?"
Trong khi cả lớp đang lo lắng, Kiều An từ hành lang bước vào, nhiệt tình chào hỏi: "Này, các cậu đang nói gì thế?"
Cả lớp dừng lại, quay đầu nhìn Kiều An, ánh mắt đầy hy vọng khiến hắn cảm thấy có gì không ổn lắm.
Kiều An có linh cảm xấu: "Có chuyện gì thế?"
"Kiều An, cậu giỏi tiếng Anh lắm phải không?"
"Dạy chúng tớ đi!"
"Đúng vậy, từ nay về sau cậu có thể nói chuyện với chúng tớ bằng tiếng Anh không?"
"......"
Kiều An bất ngờ và ngớ người ra.
Những học sinh khác thì rất phấn khích, với họ, nếu có một người bạn giỏi tiếng Anh giúp đỡ, thì thật tuyệt vời!
Trước ánh mắt đầy hy vọng của mọi người, Kiều An do dự nói: "Tớ không phải không muốn giúp, chỉ là..."
Mọi người nghi ngờ nhìn cậu.
"Nhưng mà điểm của tớ cũng không cao." Kiều An đi đến dãy cuối, lấy bài kiểm tra của mình ra đưa cho họ xem: "Nhìn này."
65 điểm.
Thậm chí còn thấp hơn một số người trong lớp.
?
Tất cả đều ngơ ngác: "Sao lại thế?"
Kiều An cười khổ: "Tiếng Anh của tớ có vẻ hơi khác so với tiếng Anh mà các cậu học, có một số câu hỏi tớ cũng không biết làm."
Hiện trường lâm vào trầm mặc.
Tình huống giống như thể có một vũ khí mạnh trong game, nhưng lại không thể sử dụng vì server khác nhau! Ngươi nói có bực mình không chứ?
Kiều An lại nói thêm: "Nhưng mà Thẩm Thành giỏi hơn tớ nhiều!"
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thẩm Thành.
Lần này, lớp trưởng không công bố điểm thi nên nhiều người không biết Thẩm Thành đạt bao nhiêu điểm, cũng không biết thành tích của cậu ấy như thế nào.
Kiều An tiếp tục: "Thẩm giỏi tiếng Anh lắm."
Những người khác ngần ngại.
Họ có thể quấn lấy Kiều An, nhưng lại không dám tiếp cận Thẩm Thành, đặc biệt là sau khi Thẩm Thành đã bộc lộ chút dáng vẻ người sống chớ lại gần.
Nhưng khi mọi người còn chần chừ, có một người lại dám.
Hầu Tử bước đến trước bàn Giản Thời Ngọ và nói: "Thời Ngọ, cậu được bao nhiêu điểm lần này? Tớ vừa nhìn thái độ của cô Lưu, lần này nếu không đạt chuẩn thì cô ấy nhất định sẽ ăn thịt chúng ta đấy. Nhưng mà dù chúng ta có muốn làm gì cũng không thể quyết định được chuyện này, dù cho có cố học vội trong thời gian ngắn cũng khó mà hiệu quả, đúng không?"
Giản Thời Ngọ thở dài: "Tớ chỉ được 75 điểm thôi, khó quá..."
Thực ra thành tích của cậu không tệ, nếu dựa trên tổng điểm thì cậu chắc chắn đạt tiêu chuẩn.
Nhưng khoảng thời gian trước, đại hội thể thao đã khiến cậu xao nhãng và phát hiện ra nhiều chuyện, gần đây cậu không thể tập trung vào việc học, thậm chí cả môn tiếng Anh cũng không thể tập trung.
Hầu Tử vỗ vai cậu, cười nói: "Khó là khó với tớ, chứ cậu thì không."
Giản Thời Ngọ tò mò ngẩng đầu nhìn: "Ý cậu là gì?"
"Còn có Thẩm Thành học thần mạnh nhất nữa mà!" Hầu Tử hạ giọng nói: "Nếu Thành ca đồng ý bổ túc cho chúng ta một chút, chẳng phải hiệu quả sẽ tốt hơn việc chúng ta tự học cả ngày sao? Cậu quên hồi trung học ai đã cứu chúng ta khỏi nước sôi lửa bỏng à?"
Giản Thời Ngọ mở to mắt, phản xạ nói: "Thẩm Thành sẽ đồng ý sao?"
Kiều An bên cạnh gia nhập cuộc đối thoại, cậu nói: "Chắc chắn là sẽ không đồng ý đâu, từ hồi ở Mỹ, tớ chưa bao giờ thấy Thẩm Thành dạy ai học, cũng chưa từng thấy cậu ấy muốn dạy ai khác."
Giản Thời Ngọ gật đầu đồng ý với quan điểm của Kiều An.
Hầu Tử cười tỏ vẻ không đồng tình: "Cái đó chưa chắc đâu."
Đang trong giờ nghỉ, Kiều An thấy bọn họ không tin mình, quyết định xung phong: "Nếu các cậu không tin, để tớ thử."
Không đợi ai phản ứng, Kiều An đã hùng dũng bước tới.
Trong giờ nghỉ, Thẩm Thành thường đọc sách, hắn không thích bị quấy rầy, khi Kiều An bước tới, Thẩm Thành cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Kiều An nói: "Thẩm, bài kiểm tra lần này có hai câu tớ cần hỏi cậu."
Ánh mắt Thẩm Thành vẫn dán vào cuốn sách, khuôn mặt thanh lãnh và lạnh lùng: "Dạy học là việc của giáo viên, không biết thì tự đến văn phòng mà hỏi."
Kiều An nhìn Thẩm Thành, làm bộ mặt "Tớ đã đoán trước rồi".
Cậu quay người lại, nhìn về phía Hầu Tử với ánh mắt như muốn nói "Thấy chưa, tớ đã bảo rồi". Nhưng Hầu Tử chỉ chỉ về phía Giản Thời Ngọ, ý bảo Kiều An thử lại lần nữa.
Kiều An dừng lại một chút, rồi thử nói: "Vậy được rồi, để tớ về nói với Giản Thời Ngọ và mọi người rằng cậu cũng không biết giải đề này."
Tay đang lật sách của Thẩm Thành chợt dừng lại.
Hắn chưa kịp lên tiếng, Anne ở bên cạnh đã vội vàng nói: "Nếu Thời Ngọ có câu nào không biết thì để tớ xem giúp nhé..."
Nhưng trước khi Kiều An kịp phản ứng, Thẩm Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, đưa tay về phía Kiều An mà nói: "Đưa đây."
Kiều An ngơ ngác đưa bài thi cho Thẩm Thành. Hắn trải bài thi ra bàn, thấp giọng hỏi: "Cậu ấy không biết làm câu nào?"
Kiều An không thể tin nổi, hóa ra một người có thể có đến hai khuôn mặt khác nhau!
Việc Thẩm Thành sẵn lòng giúp họ sửa bài và giảng giải đề quả thực là tin tốt nhất đối với Giản Thời Ngọ và nhóm bạn. So với việc giữ gìn chút tự ái và lòng kiêu hãnh, họ càng sợ bị gọi phụ huynh lên trường, bị trừ điểm học tập hơn, nên vào giờ trưa hay nghỉ ngơi họ đều tụ tập lại học.
Thậm chí, ngay cả thứ Bảy và Chủ mọi người cũng cùng nhau ôn bài.
Hôm nay, Chân Mỹ Lệ ở nhà nấu ăn, gọi tất cả mọi người đến nhà Giản Thời Ngọ.
Những ngày gần đây, tình trạng dị ứng của Giản Thời Ngọ đã đỡ hơn nhiều.
Thư phòng nhà Giản Thời Ngọ rất rộng rãi, vào buổi chiều thu, cậu nằm trên bàn học làm bài tập, không ngừng ngáp dài. Bên cạnh, Kiều An và Hầu Tử đã nằm ngủ trên thảm, phơi nắng.
Thẩm Thành gõ nhẹ vào đầu Giản Thời Ngọ: "Mệt thì lên giường mà ngủ."
Giản Thời Ngọ mơ màng, vẫn vùi đầu vào sách: "Cậu còn chưa ngủ, sao tớ có thể ngủ được?"
"......"
Thẩm Thành liếc nhìn cậu, ánh nắng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt trắng trẻo của Giản Thời Ngọ càng thêm phần rạng rỡ. Cậu có vẻ mệt, đôi mắt long lanh như sắp khóc, giọng nói mềm mại khiến người khác không thể cầm lòng.
Trong lòng Thẩm Thành bỗng thấy ngứa ngáy, hầu kết trượt lên xuống, giọng trầm ấm: "Cậu muốn tớ ngủ cùng cậu?"
Giản Thời Ngọ đang lơ mơ, không hiểu hết ý của câu nói, ngây thơ hỏi lại: "Cậu cũng muốn ngủ sao?"
Thẩm Thành im lặng nhìn cậu.
Dưới ánh mắt thâm sâu của Thẩm Thành, Giản Thời Ngọ cuối cùng cũng nhận ra ý gì, mặt đỏ bừng, tai cũng ửng hồng. Đôi mắt to tròn của cậu lảng tránh, cố gắng nói sang chuyện khác: "Chúng ta, chúng ta làm bài tập tiếp đi!"
Bài tập thực ra cũng gần xong rồi, chỉ còn lại một bài viết bằng tiếng Anh.
Đây là một bài tập viết văn: Tiểu Minh và Dương Hoa là đôi bạn thân, hai người có tình cảm rất sâu đậm. Nhưng không lâu trước đây, Tiểu Minh bất ngờ biết tin Dương Hoa sẽ chuyển trường. Những ngày không gặp Dương Hoa, Tiểu Minh ngày càng nhớ bạn hơn. Hãy thay mặt Tiểu Minh viết một lá thư cho Dương Hoa, bày tỏ tình cảm nhớ nhung, nói về những món quà mà Tiểu Minh đã làm cho Dương Hoa và mong sang năm cùng nhau đi ngắm hoa đào.
Giản Thời Ngọ vùi đầu viết, nhưng gặp rất nhiều khó khăn, nhiều câu cú và cách diễn đạt của cậu đều sai.
Khi Thẩm Thành đọc bài của cậu, thấy bức thư bày tỏ tình cảm đáng lẽ phải ngọt ngào lại bị Giản Thời Ngọ viết như một lệnh truy nã.
Giản Thời Ngọ ngượng ngùng: "Tớ viết lại."
Thẩm Thành đưa lại tờ giấy cho cậu: "Nếu cậu thay Tiểu Minh viết thư, chắc chắn Dương Hoa sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa."
Giản Thời Ngọ đỏ mặt: "Tớ... tớ không có kinh nghiệm mà!"
Thẩm Thành không nói gì, chỉ nhướng mày. Khi Giản Thời Ngọ tưởng rằng hắn sẽ không nói gì thêm, thì Thẩm Thành lại nhìn cậu với ánh mắt thâm sâu: "Không phải trước đây cậu đã viết rất nhiều thư sao?"
?
Giản Thời Ngọ ngẩn ra, đầy dấu chấm hỏi trong đầu.
Sau đó, cậu chợt nhớ đến những lá thư tình, nếu nói một cách tổng quát, thì cũng coi như là biểu đạt tình cảm và nhớ nhung rồi.
Giản Thời Ngọ nhớ lại những chuyện cũ, cảm thấy xấu hổ, cúi đầu xuống và thì thầm: "Kia, những lá thư đó không giống nhau, hơn nữa, đa số cậu cũng chưa xem qua đúng không?"
Ánh mắt Thẩm Thành trở nên u ám.
Giản Thời Ngọ gãi đầu, cười gượng: "Cũng may mà tớ đã gom lại hết, nếu không thì xấu hổ lắm."
"Cũng may?" Thẩm Thành cảm thấy không thoải mái, một chút hối tiếc dâng lên trong lòng. Hắn chưa từng xem qua những lá thư đó, trước đây là vì không kiên nhẫn, bây giờ lại trở thành một nỗi tiếc nuối.
Giọng Thẩm Thành trầm xuống: "Cạu đã vất đi rồi sao?"
Giản Thời Ngọ ôm bài thi, hồn nhiên đáp: "Có lẽ đã vất đi rồi, nếu chưa thì chắc là để trong cái rương phía sau giá sách, nhưng tớ lâu rồi cũng không kiểm tra, cũng không chắc là còn hay không."
Cậu cũng không quá để tâm đến chuyện này, vì vẫn còn đang rất mệt mỏi, cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ để viết một phiên bản mới cho Thẩm Thành xem.
Thẩm Thành liếc qua bài viết và nói: "Được rồi."
Giản Thời Ngọ vui mừng reo lên, đôi mắt to tròn đầy mong đợi: "Vậy tớ đi ngủ nhé."
Thẩm Thành gật đầu: "Đi thôi."
Giản Thời Ngọ liền chạy vào phòng bên cạnh, ôm gối và ngủ say dưới ánh nắng chiều. Thư phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng giấy được lật qua lật lại.
Một lúc sau, Thẩm Thành đứng dậy và tiến về phía sau giá sách. Lướt mắt qua, hắn thấy một chiếc rương gỗ cũ, trên đó còn dán đầy hình ảnh của bộ phim hoạt hình Ultraman. Nhìn thoáng qua đã biết đây là đồ của Giản Thời Ngọ.
Thẩm Thành ngồi xuống, lặng lẽ ngắm chiếc rương hồi lâu.
Chiếc rương gỗ phát ra mùi hương cũ kỹ của gỗ mục, mang theo dấu vết của thời gian. Nhưng chủ nhân của nó đã bảo quản rất cẩn thận, ngay cả ổ khóa cũng có dấu vết bị mở ra và đóng lại thường xuyên, chứng tỏ chủ nhân rất yêu thích chiếc rương này.
Bên trong đó chính là nửa phần thanh xuân của Giản Thời Ngọ, một phần thanh xuân mà Thẩm Thành đã vô tình bỏ lỡ.
Thẩm Thành thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng mở nắp rương ra. Một mùi hương của sách cũ xộc vào mũi, hắn nghĩ rằng mấy bức thư tình chỉ là một chồng nhỏ, nhưng bất ngờ thay, toàn bộ chiếc rương đều đầy ắp những lá thư tình được xếp ngay ngắn.
Từng phong thư chồng chất lên nhau, số lượng chính là số lần Giản Thời Ngọ bị từ chối.
Nhìn những lá thư đó, trong lòng Thẩm Thành cảm thấy như bị đè nén, thở không nổi. Trước kia, hắn có thể từ chối không chút do dự, nhưng giờ đây lại thấy thương tiếc và đau lòng.
Thẩm Thành lấy đại một phong thư, mở ra, và trước mắt là những dòng chữ xiêu vẹo của Giản Thời Ngọ từ thời học sinh. Hắn từng nghĩ rằng nội dung bức thư hẳn sẽ rất uyển chuyển và hàm súc, nhưng khi đọc thì tay hắn lại run nhẹ, khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh không chút gợn sóng giờ lại hiện lên một vết rách nhỏ:
"Thẩm Thành, tớ yêu cậu, cậu xinh đẹp quá, cậu lấy tớ đi!"
"Tớ yêu cậu còn hơn cả nước cống chảy ra ngoài, mà cậu chính là viên ngọc sáng nhất trong cống thoát nước."
"Nếu cậu đồng ý, tớ sẽ đối xử tốt với cậu và con, quý trọng cậu, và đưa hết tiền tiêu vặt cho cậu."
......
Thẩm Thành gấp lá thư lại, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Hắn nghĩ thầm, may mà ngày xưa mình chưa xem những lá thư này.
Nếu không, không biết chừng hắn đã không kìm được mà đá Giản Thời Ngọ xuống mương rồi.