Giản Thời Ngọ ngập ngừng một chút, đầu óc nhỏ bé của cậu thật không nghĩ ra được Thẩm Thành có thể giấu mình điều gì. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu nở một nụ cười ngại ngùng: "Vậy thôi được rồi."
"À, đúng rồi..."
Giản Thời Ngọ nhìn quanh, rồi chậm rãi nói: "Lớp trưởng, cậu đến đây làm gì vậy?"
Vì theo cậu biết, Thẩm Thành không phải là người làm việc ở hậu trường, mà lần này cũng không có tiết mục nào tham gia, vậy thì sao hắn lại ở đây, chẳng lẽ là vì mình sao?
Thẩm Thành nhìn Giản Thời Ngọ và trả lời: "Do hệ thống âm thanh ở..."
"Thẩm!"
Một giọng nói từ phía sau vang lên, mang theo chút vui mừng và ngạc nhiên.
Giản Thời Ngọ quay lại, thấy một cô gái xinh đẹp như một con bướm nhỏ đang chạy tới, Anne hôm nay mặc một bộ váy đỏ rực, trông giống như một công chúa Disney quý phái và xinh đẹp. Cô tiến đến trước mặt hai người, mỉm cười: "Cậu đến xem tớ à?"
Thẩm Thành đáp: "Không phải."
Anne nhún vai với Giản Thời Ngọ, như thể không có cách nào khác: "Cậu ấy lúc nào cũng nói ngược với sự thật."
Cuộc đối thoại tự nhiên giữa hai người này khiến Giản Thời Ngọ cảm thấy có chút ghen tị. Nhìn cô gái xinh đẹp và chàng trai anh tuấn đứng cạnh nhau, thật là chói mắt.
Nghĩ lại cũng đúng, sao mình lại có thể tự nghĩ rằng Thẩm Thành đến để xem mình chứ, nghĩ lại thật không thể nào!
Giản Thời Ngọ thở dài trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên với tâm trạng đã điều chỉnh tốt: "Vậy hai người cứ nói chuyện đi, tớ đi tẩy trang đây, bái bai!"
Anne nhìn theo động tác của Giản Thời Ngọ, cười nhẹ: "Bye bye."
Giản Thời Ngọ chạy một đoạn, chợt nhớ gì đó nên quay lại rồi nói: "À, đúng rồi Anne, có một chuyện cô chủ nhiệm nhờ tớ nhắn với cậu, cậu nên chuẩn bị tâm lý."
Anne tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Là chuyện ở hậu trường," Giản Thời Ngọ giải thích, "không hiểu sao hệ thống gặp sự cố, đoạn video ghi hình tiết mục nhảy của cậu bị ảnh hưởng, nên có thể video kỷ niệm lễ khai mạc sẽ không có phần của cậu."
Anne sốc: "Sao có thể như vậy!"
Không thể nào, cô rõ ràng chỉ chỉnh sửa một đoạn ngắn thôi, làm sao có thể mất đi phần của cô?
Nhưng mà, nếu nghĩ kỹ thì...
Khi Giản Thời Ngọ đã rời đi, Anne quay đầu lại nhìn Thẩm Thành. Ánh mắt của Thẩm Thành nhìn theo Giản Thời Ngọ đã đi, cuối cùng cũng dừng lại trên người cô, nhưng trong ánh mắt ấy không có sự ngưỡng mộ hay tình cảm gì, mà chỉ có sự lạnh lùng.
Anne khẽ thì thầm: "Là cậu làm sao?"
Thẩm Thành nhướng mày không tỏ ý kiến.
"Vì sao?"
Đôi mắt xanh của Anne hiện lên một chút tổn thương: "Không phải do tớ làm, cậu nghi ngờ tớ sao?"
Cô tự tin rằng Thẩm Thành sẽ không tra ra dấu vết của mình, vì cô biết cách xử lý vấn đề đó, sẽ không để lại dấu vết, hơn nữa Thẩm Thành thường hay ở trên lớp, không thể nào phát hiện ra được.
Thẩm Thành đáp: "Cậu luôn nhìn chằm chằm vào cậu ấy."
Anne như thể đang hiện lên dấu chấm hỏi trên đầu.
"Hai người không phù hợp."
Trong trường, Thẩm Thành chưa bao giờ để mắt đến cô, nhưng lần này, với giọng lạnh như băng, hắn cúi xuống gần cô, nói nhỏ: "Tránh xa cậu ấy ra."
Anne cảm nhận được một luồng lạnh lẽo thoáng qua, hóa ra Thẩm Thành không phát hiện ra hành động của cô, mà chỉ đơn giản là ghen tuông.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy một sự chiếm hữu gần như cố chấp từ Thẩm Thành.
Dù hắn không chú ý đến những động tác nhỏ của cô, nhưng lại luôn để ý đến ánh mắt thường xuyên nhìn Giản Thời Ngọ của cô. Vì vậy, Thẩm Thành đã dùng cách của mình để cảnh cáo cô.
Trước đây, khi ở trong trường, cô luôn để ý đến Thẩm Thành, nhưng cô vẫn không thể nhìn thấu hắn.
Là tiểu thiếu gia nhà họ Quý, thân thế không tầm thường, có mọi thứ từ vinh hoa phú quý đến quyền lực. Thẩm Thành gần như hoàn hảo, mạnh mẽ, dù hàng ngày ở gần nhau, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có một bức tường vô hình ngăn cách, không ai có thể bước vào thế giới nội tâm của hắn.
Nhưng bây giờ...
Anne khẽ cười một mình, tự giễu mình một chút. Có lẽ Thẩm Thành không phải không có nhược điểm, mà là nhược điểm của hắn không ở đây, chỉ vì hắn không dễ dàng có được cậu ta.
Dù thế nào, cô cũng sẽ không từ bỏ.
Ngược lại, cô muốn Thẩm Thành thấy rõ rằng Giản Thời Ngọ không hề có ý gì với hắn!
___
Hôm sau, đại hội thể thao của trường diễn ra trong bầu không khí sôi động.
Mùa hè gần kết thúc, nhưng sân thể dục của trường vẫn rợp bóng cây và cỏ xanh. Không hiểu sao năm nay trời lại nóng bất thường, muỗi nhiều hơn và thời tiết oi bức hơn khiến nhiều học sinh không khỏi khó chịu.
Giản Thời Ngọ đang cúi đầu, mắt nhắm mắt mở.
Hầu Tử đến gần và hỏi: "Sao cậu trông mất sức sống thế?"
"Hả?"
Giản Thời Ngọ tựa mặt lên bàn tay, mơ màng nói: "Tối qua thức đêm làm túi thơm, tớ có làm cho cậu một cái đấy."
Trước đây, gia đình Giản Thời Ngọ có truyền thống làm y dược, tinh thông Đông y. Dù mẹ cậu Chân Mỹ Lệ, không theo nghiệp cha để trở thành bác sĩ, nhưng sống trong môi trường đó lâu ngày, bà cũng biết một chút ít. Nhà cậu có một loại túi thơm nhỏ, có thể thanh nhiệt giải nhiệt và đuổi muỗi. Tuy việc khâu vá có chút phiền phức, nhưng hiệu quả thì không chê vào đâu được.
Vài năm gần đây, do bố mẹ bận rộn với công việc công ty, Giản Thời Ngọ không muốn làm phiền mẹ về những việc nhỏ này, nên cậu tự làm mấy cái túi thơm, đưa cho Hầu Tử một cái: "Nè."
Hầu Tử thấy trong lòng cậu còn một cái nữa, liền cười nói: "Cái này để cho Thẩm Thành à?"
Giản Thời Ngọ mím môi, dù đã cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng vẫn không tránh khỏi hai bên tai hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Chỉ là tiện tay làm thêm thôi."
Hầu Tử trao cho cậu một ánh mắt đầy hiểu ý, như là cậu không cần giải thích gì thêm.
Vì sắp đến lượt thi đấu của Hầu Tử, hắn để Giản Thời Ngọ ở lại nghỉ ngơi một lát rồi đi. Giản Thời Ngọ dựa vào bàn, vừa định chợp mắt thì bên cạnh vang lên tiếng nói.
"Chào cậu."
Giản Thời Ngọ ngẩng đầu, bất ngờ thấy Anne trong bộ đồ thể thao màu xanh trắng đang ngồi xuống bên cạnh cậu. Cô mỉm cười: "Từ trước đến giờ chúng ta chưa nói chuyện nhiều, giờ cậu có tiện nói chuyện một chút không?"
Giản Thời Ngọ không hiểu vì sao Anne lại tìm mình, cậu thật thà đáp: "Tớ đang hơi mệt."
"..."
Anne khóe miệng khẽ giật
Nhưng Anne không chịu buông bỏ: "Ở đây ồn ào như thế, sao cậu có thể ngủ được? Thực ra, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút thôi."
Giản Thời Ngọ ngáp nhẹ: "Cậu muốn nói gì?"
Có lẽ do hệ thống giáo dục ở nước ngoài thật sự thoáng hơn so với trong nước, Anne rất thẳng thắn: "Cậu biết đấy, tớ thích Thẩm Thành."
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt luôn tươi cười của Giản Thời Ngọ dường như tối lại, dù chỉ thoáng qua.
Giản Thời Ngọ im lặng một lúc lâu, rồi nhìn cô hỏi: "Vậy thì sao?"
"Lần này bọn tớ về nước chỉ để trải nghiệm cuộc sống, cậu cũng biết đấy, chúng tớ sẽ không học đại học ở đây." Anne mỉm cười: "Nên trong khoảng thời gian này, tớ muốn nhờ cậu giúp đỡ.
Thẩm là người Trung Quốc, giữa bọn tớ còn nhiều điều cần thích nghi. Các cậu là bạn tốt, nếu tớ có gì không hiểu, tớ có thể hỏi cậu được không?"
Không thể.
Tui không thích cô.
Giản Thời Ngọ muốn mở miệng từ chối, nhưng trong lòng lại chùn bước, nhớ lại những gì mình từng xem được, không được cản trở tình cảm của nam nữ chính, nếu không sẽ gặp rắc rối.
"Được thôi." Giản Thời Ngọ ghé vào bàn: "Có gì cậu không hiểu thì cứ hỏi tớ."
Anne mỉm cười, nghĩ rằng nếu cả hai đều quá yếu đuối để giành lấy cơ hội rồi bỏ lỡ nhau, cũng chẳng thể trách ai. Cô cạnh tranh một cách công bằng, không có gì sai.
"Cảm ơn cậu, Thời Ngọ." Anne nhẹ giọng nói: "Tơ thực sự rất thích Thẩm Thành, cậu yên tâm, tớ sẽ đối xử tốt với hắn."
Giản Thời Ngọ khẽ gật đầu, thầm nghĩ nếu cậu không đối xử tốt với nam chính, chẳng phải cậu đang tìm chết sao?
Nghĩ lại, Giản Thời Ngọ cảm thấy mình cũng không nên dính vào quá sâu, biết rằng Thẩm Thành không thực sự thích mình, có lẽ đã đến lúc giữ khoảng cách.
Khi thấy Anne chuẩn bị rời đi, Giản Thời Ngọ gọi cô lại: "Đợi đã."
Anne quay lại, nhìn thấy Giản Thời Ngọ đưa cho cô một chiếc túi thơm nhỏ: "Cậu đưa cho Thẩm Thành đi, túi thơm này có tác dụng thanh nhiệt và đuổi muỗi."
Anne ngạc nhiên: "Cậu... thật sự muốn tớ đưa cho hắn?"
Gương mặt trắng trẻo của Giản Thời Ngọ hiện lên nụ cười thoải mái, cậu rất rộng lượng, cũng rất thản nhiên: "Chỉ cần túi thơm phát huy tác dụng, ai đưa cũng không quan trọng."
Anne nhìn vào ánh mắt không chút lo lắng của Giản Thời Ngọ, bỗng nhiên cảm thấy mình không thể che giấu điều gì trước cậu ấy.
Dường như...
Cô ngay lập tức nhận ra sự khác biệt giữa mình và Giản Thời Ngọ. Anne đối tốt với Thẩm Thành để mong nhận lại điều gì đó, còn Giản Thời Ngọ thì chỉ đơn giản là đối tốt với hắn mà không mong chờ hồi đáp.
Giờ phút này, cầm túi thơm trong tay, Anne cảm thấy như mình đã thắng, nhưng lại thực sự thua rồi.
____
Cách đó không xa, Thẩm Thành vừa hoàn thành xong cuộc thi, đang tiến về phía trước, ngay lập tức thấy Anne đang đứng chờ dưới bóng cây. Cô khẽ hỏi: "Trận đấu kết thúc rồi à?"
Thẩm Thành không để ý đến cô, tiếp tục bước đi.
"Đợi đã."
Anne bước lên, cô gái với gương mặt hơi đỏ ửng, ngại ngùng giơ tay lên, lộ ra một chiếc túi thơm nhỏ: "Tặng cậu, giúp giải nhiệt và đuổi muỗi."
Thẩm Thành không cần, hắn nhìn lướt qua một cách lãnh đạm rồi định đi tiếp, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, hắn dừng lại. Đôi mắt lạnh lùng của cậu thiếu niên nhíu lại, nhận lấy túi thơm và hỏi: "Cái này từ đâu ra?"
Anne không ngờ hắn ngay lập tức biết rằng không phải do mình làm. Cô do dự một chút, rồi nở một nụ cười với ý nghĩa sâu xa: "Giản Thời Ngọ đưa cho mình."
Cô chỉ muốn gián tiếp cho Thẩm Thành hiểu rằng, Giản Thời Ngọ không quan tâm đến hắn, thậm chí chẳng thèm tự đi tặng đồ cho hắn.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Thành thay đổi, dễ dàng nhận thấy cơn tức giận bắt đầu lan ra. Hắn trầm giọng, mang theo chút lạnh lùng: "Vì sao cậu ấy lại đưa cho cậu?"
Anne ngơ ngác: "Có gì không đúng sao?"
Nhưng chưa kịp trả lời, Thẩm Thành đã bước nhanh về phía lớp học. Cách đó không xa, Giản Thời Ngọ đang nằm bò trên bàn ngủ, tâm trạng không tốt vì cuộc nói chuyện với Anne. Chiếc túi thơm vẫn còn trên bàn, cậu trông thật uể oải.
"Cộc cộc."
Ai đó gõ nhẹ lên bàn.
Giản Thời Ngọ không vui lắm khi bị làm phiền, ngẩng đầu lên: "Ai thế... Thẩm Thành?"
Thẩm Thành vừa vận động xong, cơ thể vẫn còn lưu lại hormone nam tính. Đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng vào Giản Thời Ngọ, tay cầm chặt chiếc túi thơm: "Cái này là cậu làm?"
Giản Thời Ngọ nhìn thấy, liền ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy."
Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể đã làm gì đó không đúng, liền hỏi thêm: "Có chuyện gì không, nó không tốt sao?"
Thẩm Thành nhìn vào quầng thâm dưới mắt Giản Thời Ngọ, trong lòng dâng lên chút bực bội nhưng lại cố kìm nén, hắn trầm giọng dò hỏi: "Cậu tặng cho Anne?"
"Cô ta có gì hay ho chứ?"
"So với tớ có hơn gì không? Không phải chỉ có mỗi cái mặt thôi à?!"
Nhìn Thẩm Thành rõ ràng không vui, Giản Thời Ngọ đoán là có phải Thẩm Thành hiểu lầm cậu có ý gì với Anne không, rốt cuộc Thẩm Thành thích Anne, còn mình thì nhờ Anne chuyển đồ hộ, đúng là khiến hắn giận thật.
Thế nhưng, túi thơm này cũng là công sức của cậu mà, không cần thì thôi, sao lại còn nổi cáu với mình.
Giản Thời Ngọ trong lòng rất ấm ức, cố nén đỏ mắt, nhấc tay lên: "Tớ chỉ nhờ cậu ấy đưa hộ cho cậu thôi mà, cậu không cần thì thôi, tra lại cho tớ."
Thẩm Thành nhướng mày.
Vừa rồi hắn quá giận nên chưa kịp hỏi rõ, hóa ra không phải Giản Thời Ngọ tặng cho Anne, mà chỉ nhờ cô ta đưa hộ?
Hiểu ra chuyện, Thẩm Thành liền hết giận, hắn trở lại dáng vẻ lười nhác thường ngày, đặt túi thơm lên bàn, nhìn nó được Giản Thời Ngọ lấy đi rồi mới nói: "Đưa tớ đi."
Giản Thời Ngọ hơi ngơ ngác giữ lấy túi thơm: "Hả?"
Thẩm Thành nghiêm túc nhìn cậu: "Đưa tớ đi."
Giản Thời Ngọ khó hiểu: "Cậu không phải không cần à?"
"Tớ không cần cô ta đưa." Thẩm Thành chìa tay ra trước mặt cậu, kiên nhẫn dạy dỗ Giản Thời Ngọ, đôi mắt đầy trịnh trọng, nói nhỏ: "Tớ muốn cậu tự tay đưa."
Hiểu chưa?"