Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 41




Trước khi bắt đầu trận đấu, Thẩm Thành chỉ đứng yên một chỗ, nhìn thoáng qua cũng không phải là người cần phải để ý. 

Vóc người hắn thon dài cùng với vẻ ngoài nhã nhặn khiến hắn trông giống như một công tử nho nhã, lễ độ. Khi hắn cười, ai nhìn thấy cũng nghĩ là một tiểu thiếu gia hiền lành.

Nhưng khi bước vào sân bóng rổ, những kẻ chủ quan trước đó sẽ phải trả giá đắt.

"Chuyền bóng!"

"Ba điểm rồi!"

"Thẩm Thành, đón bóng!"

Chàng trai mặc sơ mi trắng dẫn đầu, bóng chuyền đến tay Thẩm Thành thì lần nào cũng vào rổ. Như thể đã được tính toán hoàn hảo, không phải dựa vào may mắn mà là một sức mạnh đáng gờm.

Đội Tam Trung không phải là không cố gắng để giành bóng, nhưng chàng trai ngoại quốc tóc vàng mắt xanh phía sau,  Kiều An cũng không hề kém cạnh. Thậm chí, vì từng trải qua môi trường thể thao ở nước Mỹ, cách chơi của Kiều An còn bá đạo hơn, giống như một chiếc xe tăng mở đường cho cả đội.

Nửa sau trận đấu, Tam Trung không ghi được điểm nào.

Ai nấy đều bực bội

"Thằng mới chuyển trường đó nhanh quá."

"Hắn là người hay gì, sao mà ném chuẩn thế?"

"Tôi thấy hắn đang nhắm vào đội trưởng chúng ta."

So với những cầu thủ khác, Thẩm Thành đặc biệt chú ý đến Chu Hạo. Hễ Chu Hạo cầm bóng là Thẩm Thành sẽ cướp, và mỗi khi Chu Hạo định ghi bàn, hắn sẽ ngăn cản. 

Ban đầu Chu Hạo còn đối phó được, nhưng càng về sau, áp lực từ Thẩm Thành quá lớn, khiến hắn trở nên bất lực.

Khi trận đấu kết thúc, sân thể thao vang lên những tiếng hò reo liên tiếp.

Thẩm Thành dựa vào bức tường phía xa để bình tĩnh lại, khi nhận ra mình bị ai đó chú ý, hắn ngước lên nhìn, đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng, không có vẻ đắc ý hay khinh miệt. Trong ánh nhìn đó, ngọn lửa trong lòng Chu Hạo dần tắt, hắn bước nhanh về phía Thẩm Thành.

Chu Hạo hùng hổ nói: "Này, cậu tên gì?"

Thẩm Thành ngẩng đầu, bình thản trả lời: "Có chuyện gì?"

"Cậu thắng." Chu Hạo là người thẳng thắn: "Tôi thua, cậu chơi bóng lâu chưa, có từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp không? Lần sau tôi sẽ thắng, nhớ đấy."

Thẩm Thành: "Tôi chưa từng được huấn luyện."

Chu Hạo liền hỏi tiếp: "Sao trên sân cậu cứ nhắm vào tôi vậy, chúng ta từng gặp nhau trước đó à?"

"Nhắm vào cậu sao?"

Thẩm Thành vén tay áo sơ mi lên, thiếu niên trông nho nhã và tuấn tú khẽ nở một nụ cười khiêm tốn, hai người đứng gần nhau, hắn cúi xuống, hạ giọng, và trong đôi mắt sâu thẳm kia hiện lên một vẻ lạnh lùng: "Nếu cậu còn dám làm tổn thương cậu ấy, lúc đó cậu sẽ biết thế nào là nhắm vào."

Giữa mùa hè, Chu Hạo lại cảm thấy như bị một luồng khí lạnh buốt xương bao trùm, hắn nhìn Thẩm Thành, đối diện với ánh mắt thâm sâu, như một thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi yếu ớt.

"Thẩm Thành!"

Từ phía xa có tiếng gọi vọng tới.

Chu Hạo mím môi, không muốn mất mặt trước người khác, hắn quay lưng bước đi, dù kỹ năng không bằng người ta, nhưng hắn không thể chịu thua.

Khi hắn vừa rời đi, những người khác cũng chạy tới gần. 

Ở tuổi 18, giữa những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết và sức sống, tình bạn giữa họ rất đơn giản,  mới quen nhưng sau khi cùng nhau vượt qua một trận đấu, họ liền trở thành bạn tốt. 

Ngoài Giản Thời Ngọ và Hầu Tử, những người khác cũng xông tới:

"Thẩm Thành, chào cậu, tớ là Trình Cẩu Cẩu, cứ gọi tớ là Nhị Cẩu cũng được."

"Tớ là Thiết Tử."

"Cậu và Kiều An lúc nãy thật lợi hại, cú ném ba điểm đó thật đỉnh!"

Tiếng cười nói rộn ràng, không ít bạn học đứng ngoài quan sát cũng chạy tới, tạo nên bầu không khí náo nhiệt. Thẩm Thành ngẩng đầu lên, cách đó không xa, hắn nhìn thấy Giản Thời Ngọ.

Giản Thời Ngọ đang nghiêng người nói gì đó với Hầu Tử, có lẽ do vừa thắng trận đấu nên cậu rất vui, đôi mắt tròn xoe luôn híp lại, thỉnh thoảng nói đến gì đó cậu còn cười toe toét, ánh nắng rọi xuống vai cậu, như phủ thêm một lớp ánh vàng, trông cậu giống như thiên sứ.

Có lẽ nhận ra ánh nhìn của Thẩm Thành, Giản Thời Ngọ quay sang nhìn hắn, sau đó, cậu chạy nhanh về phía hắn, kiên định, nhìn thẳng vào hắn, lao tới.

Thẩm Thành cảm thấy tim mình khẽ rung động.

Ngay cả khi tham gia trận đấu bóng rổ kịch liệt hắn cũng không thấy tim đập nhanh như thế này, ngay cả khi hoàn thành một tác phẩm vừa ý, hắn cũng không cảm thấy sung sướng như giờ phút này.

Mỗi khi Giản Thời Ngọ tiến lại gần, đối với Thẩm Thành, đó là một khoảnh khắc rất hạnh phúc, đầy phấn khích, mong đợi. Hắn ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Giản Thời Ngọ tới gần và nói: "Uống nước được rồi đó."

Thẩm Thành cúi đầu, trong đáy mắt hiện lên sự dịu dàng: "Thật sao?"

"Ừm!"

Sau khi vận động mạnh, không thể uống nước ngay lập tức, Giản Thời Ngọ liền đợi một lát rồi mới đưa cho Thẩm Thành một chai nước, mỉm cười: "Đây, cậu uống đi."

Thẩm Thành nhận lấy chai nước, chưa kịp nói gì thì thấy Giản Thời Ngọ lấy thêm mấy chai nước khác từ trong cặp ra, đưa cho Nhị Cẩu và Thiết Tử: "Uống nước đi!"

Hai người nhận nước, vui vẻ nói: "Cảm ơn Giản Thời Ngọ."

Giản Thời Ngọ vặn nắp chai nước, uống một ngụm rồi nhìn Thẩm Thành. Thấy vẻ mặt của hắn không còn vui vẻ như trước, cậu nghĩ rằng Thẩm Thành ngại ngùng khi uống nước của mình mang đến, vội vàng giải thích: "Không sao đâu, uống đi, nước này là mấy bạn trong lớp mua cho đó, chúng mình còn được khen là làm rạng danh lớp nữa!"

Thẩm Thành im lặng, không nói gì thêm.

Trong khi đó, Kiều An lại rất hào hứng, vốn dĩ hắn ta đã là người dễ gần, nên khi chơi bóng rổ đẹp mắt như vậy, hắn nhanh chóng được mọi người vây quanh, tươi cười không ngớt. 

Khác với các cô gái ở nước Mỹ, các bạn nữ ở đây đều rất hiền lành, dịu dàng, khiến hắn cảm thấy rất thú vị. Kiều An nghĩ thầm, về nước là không thể rồi, hắn đã siêu thích nơi này!

Trận bóng rổ đã giúp Thẩm Thành nhanh chóng hoà nhập với lớp, dù chưa chính thức gặp mặt mọi người. 

Các nam sinh thì ngưỡng mộ, còn các nữ sinh thì như biến thành fan hâm mộ. Khi cô giáo chủ nhiệm giới thiệu, cả lớp vỗ tay nhiệt liệt, nhìn Thẩm Thành và Kiều An với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Khi Thẩm Thành và Kiều An vừa ngồi xuống, thầy chủ nhiệm nói tiếp: "Đúng rồi, còn một bạn học sinh chuyển trường nữa sẽ học cùng lớp chúng ta, bạn ấy tên là Anne."

Phòng học bỗng im lặng khi Anne xuất hiện ở cửa lớp. Cô gái có gương mặt xinh đẹp, làn da trắng, đôi mắt màu xanh lam như biển cả và mái tóc xoăn màu vàng. Khi cô bước vào, cả phòng học như bừng sáng lên.

Anne mỉm cười, nói bằng tiếng Trung lưu loát: "Chào mọi người, mình là Anne Fiona, đến từ Mỹ quốc, nhưng từ nhỏ mình đã rất hứng thú với nền văn hóa phương Đông..."

Dưới lớp, Kiều An cúi đầu nói nhỏ với Thẩm Thành: "Cô ấy cũng chuyển trường tới đây sao?"

Thẩm Thành không thèm ngẩng đầu, tiếp tục đọc sách: "Không biết."

Kiều An thắc mắc: "Có phải cô ấy đến đây vì cậu không? Gia đình cô ấy đồng ý để cô ấy học ở Trung Quốc sao?"

Thẩm Thành hờ hững: "Không quan trọng, đó là việc của cô ấy."

Kiều An thầm nghĩ, đúng là lạnh lùng.

Cô giáo sắp xếp cho Anne ngồi ở phía trước vì là con gái, nhưng Anne lại mỉm cười từ chối, chỉ vào chỗ trống cạnh Thẩm Thành: "Cô ơi, em muốn ngồi ở chỗ kia."

Vì Anne là học sinh chuyển trường, lại có gia thế đặc biệt nên cô giáo cũng không dám từ chối, liền đồng ý: "Được, các em đều là học sinh từ nước ngoài về, ngồi gần nhau sẽ dễ trao đổi hơn."

Anne mỉm cười đi xuống, khi đi ngang qua Giản Thời Ngọ, cô nhìn thẳng vào cậu. 

Dù chỉ gặp một lần, Anne không thể quên được vẻ đẹp của Giản Thời Ngọ. Cậu ấy không chỉ đẹp trai mà còn có khí chất sạch sẽ, dễ thương khiến người khác muốn che chở.

Anne nghĩ thầm: "Thì ra Thẩm Thành thích kiểu này sao?"

Anne mỉm cười, bước tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thành.

Bạn cùng bàn của Giản Thời Ngọ thì thầm nói: "Cô ấy thật xinh đẹp."

Giản Thời Ngọ gật đầu, Tiểu Múp cũng đồng ý: "Đúng vậy."

"Hai người đó thật đẹp đôi, nghe nói gia đình của họ đều rất giàu có." Bạn cùng bàn lại tiếp tục mơ mộng: "Đây là chuyện tình giữa hoàng tử và công chúa sao?"

Giản Thời Ngọ suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn lại. Cậu nhìn thấy hình ảnh một cô gái xinh đẹp và chàng trai anh tuấn ngồi cạnh nhau, họ cùng nhau trò chuyện. Từ góc độ này nhìn vào, họ đúng là một đôi trời sinh.

Giản Thời Ngọ thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây là nữ chính sao?"

Cuộc đời này đã thay đổi rất nhiều, kiếp trước khi cậu chết vẫn chưa được gặp nữ chính, hoặc là nhân vật chính thụ. Không ngờ đời này nhanh như vậy đã gặp được. 

Cậu nghĩ rằng hai người họ rất xứng đôi, hơn nữa Thẩm Thành chuyển trường trở về thì Anne cũng theo về. Tất cả đều rất rõ ràng, gia cảnh phù hợp, mười phần đã có tám chín phần là đúng.

"Đây là kiểu người mà Thẩm Thành thích sao?"

Giản Thời Ngọ nhìn một hồi, ánh mắt cậu chợt trở nên ảm đạm. Cậu thu hồi ánh mắt, nói với bạn cùng bàn: "Ừ, họ đúng là một cặp trời sinh."

Bạn cùng bàn cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Trong giờ sinh hoạt lớp, uỷ viên sinh hoạt cần phải phân công trực nhật cho các học sinh mới. Để mọi người thoải mái hơn, lớp trưởng liền đến hỏi ý kiến trực tiếp của 3 người. 

Thẩm Thành nhìn vào danh sách, thấy tên Giản Thời Ngọ, liền chỉ vào: "Chọn cái này đi."

Thẩm Thành tỏ ra bình thản, uỷ viên sinh hoạt cũng không suy nghĩ nhiều, liền sắp xếp cho Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành trực nhật cùng nhau. Sau đó, cậu ta mới đến thông báo cho Giản Thời Ngọ: 

"Ngày mai cậu trực nhật đấy."

Giản Thời Ngọ gật đầu: "Được, tớ trực với ai vậy?"

Lớp trưởng đưa danh sách cho cậu xem: "Cậu trực với Thẩm Thành."

Giản Thời Ngọ liếc qua danh sách, thấy mình cùng Thẩm Thành, Anne và Hầu Tử đều trực chung cùng một khu vực. 

Hành lang dài nằm ngay sân trường, đúng là chỗ lý tưởng để hẹn hò. Có lẽ Thẩm Thành chọn nơi này vì muốn cùng Anne bồi dưỡng tình cảm chăng?

Vậy là Thẩm Thành đã thích Anne rồi sao?

Giản Thời Ngọ thấy lòng mình chua xót, giọng cậu trở nên trầm buồn: "Lớp trưởng, đổi tớ sang trực cùng Hầu Tử đi, để ngày kia Thẩm Thành trực với Anne."