Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 4




Cơn mưa hôm nay thật lớn.

Cả thành phố đều chìm trong mưa, những con hẻm cũ kỹ thậm chí còn ngập nước. Trời tối, từng nhà bật đèn ấm áp, khói bếp nghi ngút, nhưng con ngõ nhỏ vẫn âm u với ánh đèn đường yếu ớt. Đi vài bước là thấy thùng rác đã đầy, vài túi rác vương vãi trên mặt đất, nước mưa cuốn theo rác rưởi, làm cho cảnh vật thêm phần bẩn thỉu.

Thỉnh thoảng, có người mặc áo mưa, đi xe đạp ngang qua nhìn thấy Thẩm Thành ướt sũng, dừng lại nói vài câu:

"Thẩm Thành, tan học rồi à?"

"Mẹ cậu lại đến quán mạt chược chơi rồi."

"Sao không ai đón cậu vậy?"

Thẩm Thành im lặng đi tiếp, đến cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ, leo lên lầu hai, từ túi lấy ra chìa khóa mở cửa.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn mờ.

Thẩm Thành đi thẳng vào phòng tắm, lại nghe thấy tiếng cãi nhau, giọng nam khàn khàn: "Đó là tiền học phí, sao em lại lấy đi?"

"Học phí? Đừng nghĩ là tôi không biết nó nghỉ hè đi làm kiếm tiền." Giọng nữ sắc nhọn: "Mau đưa tiền cho tôi!"

Người đàn ông ho mạnh, giọng trầm xuống: "Cao Xán, anhkhông có tiền... Tiền anh không giữ."

"Không ở chỗ ông?"

Cửa phòng bật mở, Cao Xán bước ra từ căn phòng rách nát, đứng ở cửa nhìn Thẩm Thành, mắt nheo lại: "Về rồi à?"

Thẩm Thành làm như không nghe thấy.

Hắn ướt sũng, đi lấy bộ quần áo sạch rồi định vào phòng tắm.

Cao Xán bật đèn phòng khách, bước lên chặn hắn: "Mẹ hỏi con, có phải con giấu tiền lương của ba không?"

Thẩm Thành lạnh lùng nhìn bà, nước mưa rơi từ tóc xuống, áo quần ướt sũng dán vào người. Người phụ nữ trước mặt theo lý thuyết gọi là mẹ, nhưng chẳng quan tâm đến hắn, chỉ luôn miệng đòi tiền, như thể hắn là máy ATM.

"Không biết."

Nói xong, Thẩm Thành lách qua bà đi vào phòng tắm.

Cao Xán túm chặt tay hắn: "Mẹ đang nói chuyện với con, đi đâu đấy!"

Thẩm Thành dừng lại, quay mặt nhìn bà, đôi mắt sắc bén. Dù bị mưa xối, dù ướt đẫm, cậu vẫn không chật vật, chỉ yên lặng đứng đó nhưng toát ra khí thế uy nghiêm. Khoảng cách gần như vậy, khiến Cao Xán bỗng dưng thấy hắn giống hệt người đó.

Thẩm Thành lạnh giọng hỏi: "Có việc gì?"

Cao Xán bất giác buông tay, có chút hoảng hốt.

Bà bị uy hiếp, không biết từ khi nào, khi còn nhỏ Thẩm Thành là đứa bà muốn đánh liền đánh, nhưng khi hắn lớn lên, dung mạo càng ngày càng giống người đó, Cao Xán bắt đầu sợ.

Bà giận dữ: "Nuôi dưỡng con cực khổ, cuối cùng con lại đi trộm tiền của ba mẹ!"

Ngoài cửa sổ, một tia sét chớp lên, làm sáng bừng cả căn nhà trong khoảnh khắc, như thể cả bầu trời cũng không thể bỏ qua được.

Ánh mắt Thẩm Thành lạnh lẽo, dù hắn vừa trở về từ cơn mưa lớn, nhưng cả người hắn còn lạnh hơn lúc đứng dưới mưa. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười châm biếm, nhìn thẳng vào Cao Xán.

Không hiểu sao, Cao Xán đang định chửi bới lại im bặt.

Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, vừa hung ác vừa ác độc nhưng lại mang theo chút sợ hãi được che giấu kỹ càng. Trông bà ta thật buồn cười, như một chú hề nhảy nhót.

Thẩm Thành nói: "Không có gì thì tránh ra."

Hắn thu hồi ánh mắt, không muốn nhìn người phụ nữ đó thêm nữa, rồi bước vào phòng tắm. Trên cánh cửa gỗ trắng còn loang lổ dấu vết cũ kỹ. Khi cửa đóng lại, bên ngoài vang lên tiếng chửi rủa nhỏ của Cao Xán: "Đồ tạp chủng, không giáo dưỡng, sao không chết đi cho rồi."

Nước ấm từ vòi sen rơi xuống, nhưng Thẩm Thành không cảm thấy ấm áp chút nào. Hắn nhắm mắt lại, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi xào xạc như một bức tường ngăn cách mọi âm thanh và ác ý bên ngoài.

Đêm đen dường như kéo dài vô tận.

......

Sáng sớm, học sinh tụ tập ở sân trường. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức khai giảng, trường học yêu cầu tất cả học sinh phải mặc đồng phục chỉnh tề.

Hầu Tử chồm qua nói: "Thời ca, cậu bị đánh à?"

"Gì cơ?"

Giản Thời Ngọ uể oải đáp, đầu cậu đau suốt cả đêm qua.

Hầu Tử chỉ vào mắt cậu: "Hai cái quầng thâm to đùng, cậu làm gì vậy?"

Giản Thời Ngọ gạt tay cậu ra, lẩm bẩm: "Tớ có thể làm gì chứ..."

Cậu chưa nói hết câu thì bất giác nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ánh mắt Giản Thời Ngọ theo bản năng dõi theo và dừng lại ở Thẩm Thành. Ánh nắng sớm chiếu lên vai Thẩm Thành, thiếu niên đứng thẳng lưng, gương mặt thanh lãnh hờ hững, vẫn mặc bộ đồng phục hôm qua.

Ướt đẫm quần áo cả đêm liệu có sao không?

Liệu cậu ấy có bị bệnh không?

Giản Thời Ngọ nhíu mày lo lắng, gương mặt tròn nhỏ đầy u sầu. Nhìn theo bóng dáng Thẩm Thành, cậu nhẹ nhàng thở dài.

Tuy nhiên, Thẩm Thành vẫn tỏ ra bình thường, hoàn thành buổi thể dục sáng mà không có dấu hiệu gì bất ổn. Dù Giản Thời Ngọ cố gắng quan sát, cậu cũng không thấy Thẩm Thành có gì khác lạ. Đến tiết thể dục đầu tiên, một nam sinh phía sau trêu chọc: "Hey, cậu béo, sáng nay tớ đứng sau cậu, thấy mắt cậu cứ dán vào Thẩm Thành."

Giản Thời Ngọ phản bác ngay lập tức: "Quý Bắc Xuyên, mắc mớ gì đến cậu?"

Hai người họ, thật sự là không ai ưa ai.

Giản Thời Ngọ là một cậu ấm ăn chơi trác táng. Quý Bắc Xuyên cũng chẳng kém cạnh, được nuông chiều hết mức. Nghe nói, khi mẹ Quý sinh hắn, bà qua đời do khó sinh. Cảm thấy có lỗi với cả vợ và con, ông Quý hết mực yêu chiều cậu con trai duy nhất của mình. Quý gia là gia đình danh giá, nổi tiếng, nhưng Quý Bắc Xuyên chẳng có một chút nào giống một thiếu gia của gia đình hào môn.

Hắn chẳng đẹp trai, học hành thì thường thường, tính cách lại khó chiều. Nếu so với Thẩm Thành, Giản Thời Ngọ cảm thấy Thẩm Thành giống một thiếu gia hơn, dù sao nhìn hắn ta cũng dễ chịu hơn Quý Bắc Xuyên nhiều.

Quý Bắc Xuyên xỏ xiên: "Có tật giật mình à? Nhìn lại mình trong gương đi, Thẩm Thành nhìn thấy cậu, chắc phải gặp ác mộng."

Giản Thời Ngọ chẳng hề sợ: "Cậu dám ra đây dọa người, sao tôi lại không tự tin?"

"Cậu!"

"Tôi làm sao?"

Quý Bắc Xuyên thật sự không thể làm gì Giản Thời Ngọ. Đánh nhau thì đánh không lại, chửi bới thì cũng không bằng. Hận đến mức ngứa răng mà cũng chẳng làm gì được.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ ra một cách ——

"Này, mập mạp." Quý Bắc Xuyên cầm quả bóng rổ ném về phía Giản Thời Ngọ: "Có dám chơi bóng không?"

Quả bóng rổ bay về phía Giản Thời Ngọ, làm cậu kinh ngạc xoay người lại, nhìn quả bóng rơi xuống đất.

Quý Bắc Xuyên cười: "Dám không?"

Hắn đang chờ Giản Thời Ngọ mất mặt trước đám đông, tự tin rằng mình giỏi bóng rổ hơn hẳn Giản Thời Ngọ.

Nhưng Giản Thời Ngọ nhặt quả bóng lên, mỉm cười đầy bí ẩn. Cậu ước lượng quả bóng, trường học không lớn, quả bóng cũng không to. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Quý Bắc Xuyên, Giản Thời Ngọ nhấc tay ném quả bóng rổ về phía hắn với tốc độ cực nhanh.

Quý Bắc Xuyên bất ngờ, nụ cười đông cứng trên mặt.

"Vèo!"

Quả bóng rổ bay sát bên hắn, dừng lại trên mặt đất cách đó không xa.

Giản Thời Ngọ cười lớn: "Dọa cậu thôi mà."

Ban đầu, Giản Thời Ngọ chỉ định dọa Quý Bắc Xuyên cho hả giận, nhưng không ngờ Quý Bắc Xuyên thật sự tức giận. Hắn nhặt quả bóng rổ lên, ném lại: "Cậu chơi tôi à!"

Thật ra, cú ném này cũng không chính xác, Giản Thời Ngọ chỉ cần nhẹ nhàng né sang một bên là được.

Cậu lách mình sang một bên, thấy quả bóng rổ rơi về phía thiết bị thể dục phía trước. Bên cạnh thiết bị đó, có một thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Không ai khác, chính là Thẩm Thành.

"Cẩn thận!"

Trong khoảnh khắc đó, tim Giản Thời Ngọ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu lao nhanh về phía Thẩm Thành, như vận động viên chạy nước rút, cướp lấy quả bóng trước khi nó kịp chạm vào Thẩm Thành. Nhưng vì không khống chế được trọng lực, cậu va vào Thẩm Thành, cả hai cùng ngã xuống đất.

Sự việc diễn ra quá nhanh, Giản Thời Ngọ đau đớn kêu lên.

Ngay khi còn chưa cảm nhận được cơn đau, cậu mở mắt và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thành. Đáy mắt của Thẩm Thành, vốn luôn lạnh nhạt, giờ đây lóe lên chút ngạc nhiên.

Giản Thời Ngọ lắp bắp: "Thẩm Thành, xin, xin lỗi."

Nhưng ngay lúc đó, Giản Thời Ngọ còn chưa kịp phản ứng, thì phía sau Hầu Tử kêu lên: "Hình như cậu ấy ngất rồi."

!!??

Giản Thời Ngọ nhìn kỹ lại, thấy Thẩm Thành nằm nghiêng trên đất, khuôn mặt tái nhợt đáng sợ, mắt nhắm nghiền, đã ngất đi.

Quý Bắc Xuyên cũng chạy đến kêu lên: "Giản Thời Ngọ, cậu làm cậu ấy ngất rồi à?"

Giản Thời Ngọ nhanh chóng kiểm tra nhiệt độ trán của Thẩm Thành, thấy nóng rực, cậu lập tức lo lắng, vội nói: "Ngất cái gì mà ngất! Cậu ấy bị sốt. Cậu nhanh đi gọi thầy thể dục, tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế."

Trong khi các bạn khác còn đang ngơ ngác, Giản Thời Ngọ đã bế Thẩm Thành chạy thục mạng đến phòng y tế, hô lớn: "Thầy ơi, cứu người với!"

Tiếng động lớn khiến thầy y tế giật mình.

Ban đầu, thầy định mắng một trận, nhưng khi thấy Thẩm Thành ngất xỉu trên lưng Giản Thời Ngọ, thầy vội vàng đến: "Sao thế này? Có chuyện gì vậy?!"

Giản Thời Ngọ hổn hển: "Cậu ấy bị sốt."

Thầy y tế thử chạm vào trán Thẩm Thành, kêu lên: "Nóng như thế này! Sao bố mẹ cậu ấy không phát hiện sớm hơn chứ?"

Giản Thời Ngọ cảm thấy khó chịu trong lòng, cậu nói: "Thầy ơi, cứu cậu ấy đi."

Cậu bé mập mạp, lo lắng, đôi mắt đỏ hoe, vội vã như kiến bò trên chảo nóng. Sự quan tâm chân thành không thể giả vờ được. Thầy y tế cũng mỉm cười: "Không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Em đừng lo. Trước hết phải hạ sốt cho cậu ấy, tiêm thuốc giải nhiệt. À, nhìn em có vẻ rất quan tâm đến cậu ấy, em là gì của Thẩm Thành?"

......

Giản Thời Ngọ ngây người.

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Thành: Người của mình.