Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 12




Cuối cùng, Giản Thời Ngọ lôi Thẩm Thành lên xe.

Nhà cậu ở gần đó, lái xe một chút là đến. Nhà Giản Thời Ngọ là một ngôi nhà ba tầng kiểu Tây. M

Ngoài ra, Chân Mỹ Lệ là người rất biết chăm sóc nhà cửa, trong vườn đầy hoa tươi và cây cối, thậm chí còn có một hồ cá nhỏ, tất cả đều toát lên vẻ ấm áp. Bước vào đại sảnh, phòng khách được trang trí theo phong cách mộc mạc, sàn và đồ nội thất làm bằng gỗ, ánh đèn vàng ấm áp khiến không gian trở nên ấm cúng.

Vừa vào cửa, Giản Thời Ngọ cảm thán: "Con đã đánh hơi được mùi thơm."

Chân Mỹ Lệ đưa dép cho hai đứa bạn của con mình, đồng thời dặn dò: "Trong nhà có hai phòng tắm, một ở trên lầu và một ở dưới, các cháu đi tắm cho thoải mái nhé."

Vì vừa trải qua một chuyện kia, cả ba đều lem luốc. Hầu Tử thường xuyên đến nhà Giản Thời Ngọ chơi, nên luôn có sẵn đồ dự phòng, hắn nhanh chóng lấy quần áo rồi chạy đi tắm đầu tiên.

Giản Thời Ngọ dẫn Thẩm Thành lên phòng mình, căn phòng này tràn ngập phim hoạt hình, trên sàn gỗ la liệt đồ chơi, tường dán đầy các loại tranh, bàn học đầy sách vở lộn xộn, tủ quần áo cũng mở tung, quần áo vương vãi khắp nơi.

Giản Thời Ngọ có chút căng thẳng.

Đối với một người sạch sẽ như Thẩm Thành, đây chẳng khác nào một "thảm họa". Cậu vẫn nhớ rõ sau khi kết hôn, Thẩm Thành không thể chịu nổi sự bừa bộn này, đã không ít lần trách móc cậu về việc giữ gìn vệ sinh.

Quả nhiên.

Cậu lén liếc nhìn Thẩm Thành, thấy khuôn mặt hắn như phủ sương.

Giản Thời Ngọ vội vàng đánh trống lảng, tìm quần áo cho Thẩm Thành và nói: "Quần áo của tớ đều cỡ lớn, cậu mặc được đấy. Còn đồ lót thì tớ có mới, nhưng mà... tớ không biết cỡ của cậu có nhỏ hơn tớ không..."

Vừa nói, cậu vừa lén liếc nhìn Thẩm Thành, chờ ý kiến của hắn.

Giọng Thẩm Thành sắc bén như dao: "Giản Thời Ngọ."

"Khụ!"

Giản Thời Ngọ biết đây là dấu hiệu Thẩm Thành tức giận, cậu vội cười trừ: "Chắc là cậu mặc vừa thôi, lấy cái mới này nhé."

Thẩm Thành nhận lấy quần áo.

Giản Thời Ngọ tiếp tục nói: "Phòng tắm này khóa cửa bị hỏng, không thể khóa trái, nên lúc tắm nhớ để ý nhé."

Thẩm Thành nhìn cậu, đôi mắt đen láy không chớp: "Cậu sợ tôi nhìn lén à?"

Mặt Giản Thời Ngọ đỏ bừng, biện giải: "Tớ không có ý đó!"

"Ừ."

Ánh mắt đen nhánh của Thẩm Thành dường như thoáng qua một nét cười: "Yên tâm đi."

"...Cậu!" Giản Thời Ngọ cảm thấy ngại ngùng, rồi gương mặt mũm mĩm ngẩng lên, giọng nói cứng rắn: "Ai biết đâu, có khi có người thích kiểu của tớ đấy!"

Thẩm Thành không nói gì, chỉ nhướng mày.

Nói xong, Giản Thời Ngọ nhận ra mình đã nói hơi quá, như thể cậu đang cố xác nhận điều gì đó từ Thẩm Thành. Nhưng có gì đáng để xác nhận chứ? Thẩm Thành không thích cậu, điều này không cần phải mong đợi thêm.

Giản Thời Ngọ bắt đầu thấy hối hận, mặt càng đỏ hơn.

Đúng lúc đó, dưới lầu vang lên tiếng gọi của Hầu Tử: "Giản Thời Ngọ, lấy cho tớ cái khăn tắm với!"

Giản Thời Ngọ nhanh chóng đáp: "Cậu tắm trước đi, tớ lấy khăn cho Hầu Tử."

Đi được vài bước, cậu quay lại: "Đồ dùng tắm rửa thì cứ thoải mái sử dụng, bàn chải đánh răng gì đó, trong ngăn kéo thứ hai có cái mới mẹ tớ mua mà chưa dùng. Có gì thì gọi tớ... Tớ sẽ gõ cửa trước!"

Nói xong, cậu vội vã chạy xuống, nhưng lại nghe tiếng gọi từ phía sau, giọng trầm thấp của Thẩm Thành: "Giản Thời Ngọ."

Bước chân Giản Thời Ngọ dừng lại

Thẩm Thành: "Cậu quên lấy khăn kìa."

"......"

Giản Thời Ngọ xấu hổ, muốn nhảy xuống hố mà con edit này đào cho xong.

Khi cả ba đã tắm rửa xong, đồ ăn dưới lầu cũng đã sẵn sàng. Chân Mỹ Lệ gọi ba đứa nhỏ vào ăn cơm. Giản Thời Ngọ và Hầu Tử đã ngồi sẵn trước bàn, chỉ có Thẩm Thành đứng, nói với mẹ Giản: "Dì để cháu phụ bưng thức ăn lên nhé."

Chân Mỹ Lệ từ chối: "Không cần, lỡ phỏng thì sao, mấy đứa nhỏ đừng lo chuyện đó."

Thẩm Thành đáp: "Không sao đâu ạ, để cháu làm."

Hắn tiến lại bàn bếp, cẩn thận bưng nồi canh lên, bước đi vững vàng, đến mức Chân Mỹ Lệ nhận ra đây không giống hành động của một đứa trẻ thường xuyên phụ giúp ở nhà mà giống như những người phục vụ đã qua huấn luyện.

Nhưng...

Đứa trẻ này mới có 16 tuổi thôi.

Trong bữa ăn, Chân Mỹ Lệ hỏi chuyện xảy ra tối nay, Giản Thời Ngọ và Hầu Tử liếc nhìn nhau, không biết nên nói thế nào về chuyện này, đành chờ Thẩm Thành lên tiếng.

Chân Mỹ Lệ nghĩ bọn chúng đang nghịch ngợm: "Tối muộn thế này, người lớn ở nhà lo lắng lắm đấy. Giờ đã 10 giờ rồi, lát nữa dì sẽ gọi điện báo bình an cho gia đình các cháu. Thẩm Thành, đây là lần đầu cháu đến, dì không có số điện thoại của ba mẹ cháu, cháu có thể cho dì không?"

Giản Thời Ngọ và Hầu Tử đều nhìn Thẩm Thành, họ lo lắng vì hiểu rõ tình hình nhà Thẩm Thành.

Thẩm Thành buông đũa: "Nhà cháu không có điện thoại."

"Hả?"

Chân Mỹ Lệ lo lắng: "Vậy ba mẹ cháu chắc đang lo lắng lắm?"

Thẩm Thành im lặng một lúc lâu rồi nói: "Cháu ăn xong sẽ về."

Giản Thời Ngọ và Hầu Tử đồng thanh: "Cậu còn về nữa à!"

Thẩm Thành ngước nhìn hai người.

Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm, gió lớn nổi lên, cây cối lay động dưới bầu trời u ám.

Chân Mỹ Lệ nói: "Đêm nay mưa lớn, sao cháu về được, ở lại nhà đi. Nếu ba mẹ cháu lo lắng..."

Hầu Tử chen vào: "Dì đừng lo, ba mẹ Thẩm Thành chắc chẳng thèm bận tâm đâu, thật ra cháu nghĩ họ còn chẳng quan tâm đấy chứ."

Giản Thời Ngọ phụ họa: "Đúng vậy, tức giận quá đi mà, hôm nay cậu ấy..."

Thẩm Thành đột nhiên đứng dậy.

Giản Thời Ngọ kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong khoảnh khắc đó, Giản Thời Ngọ như cảm nhận được sự kiêu hãnh và bướng bỉnh của Thẩm Thành, đó là phẩm chất của một con sói, không muốn để người khác biết được sự chật vật và đáng thương của mình, hắn không cần bất kì ai thương hại. 

Giản Thời Ngọ ngừng một chút, quay sang mẹ: "Mẹ, giáo viên chủ nhiệm đã biết chúng con đi đâu rồi, mẹ đừng hỏi nhiều nữa. Xương sườn còn trong nồi à, con muốn ăn xương sườn."

Chân Mỹ Lệ trừng mắt nhìn cậu: "Chỉ giỏi ăn."

"Con đói dữ lắm á!"

Bé bếu nhỏ giọng lẩm bẩm, khiến Chân Mỹ Lệ phải đi vào bếp lấy xương sườn, khéo léo đổi chủ đề. Cậu kéo Thẩm Thành ngồi xuống, nói vu vơ: "Mẹ tớ nấu xương sườn ngon lắm, tí nữa cậu thử đi."

Thẩm Thành không nói gì.

Chân Mỹ Lệ nhanh chóng trở lại phòng ăn. Khi Giản Thời Ngọ định dùng đũa để gắp miếng sườn, mẹ cậu đã nhanh tay gắp miếng thịt ngon nhất vào bát Thẩm Thành: "Ăn đi, Thẩm Thành, con gầy quá, ăn nhiều một chút nhé."

Hầu Tử tỏ vẻ ngạc nhiên.

Thẩm Thành nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn dì ạ."

Chân Mỹ Lệ vui vẻ: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo." Sau đó, bà lại múc thêm canh cho Thẩm Thành: "Đây, cháu thích món này không? Canh gà ác này là bí quyết riêng của dì, cháu nếm thử đi."

Thẩm Thành nhấp một ngụm, gật đầu nhẹ nhàng.

Chân Mỹ Lệ vui mừng ra mặt: "Tốt quá, dì biết ngay là cháu sẽ thích mà. Thích thì uống thêm nhiều vào nhé."

Giản Thời Ngọ và Hầu Tử nhìn nhau rồi lại nhìn Thẩm Thành, cảm giác như hai đứa như vô hình. Thỉnh thoảng, Chân Mỹ Lệ còn gắp thêm đồ ăn cho Hầu Tử, còn Giản Thời Ngọ cảm thấy mình bị mẹ lãng quên mất rồi.

Sau khi mọi người ăn xong, Thẩm Thành đứng lên muốn dọn dẹp chén đĩa.

Chân Mỹ Lệ xúc động: "Không cần, không cần, dì làm được mà. Thẩm Thành, cháu dẫn hai đứa lên lầu làm bài tập đi nhé."

Quay sang Giản Thời Ngọ, bà nghiêm giọng: "Ngồi thừ ra đấy làm gì, còn không mau đi!"

Giản Thời Ngọ cảm thấy mình thật thừa thãi: "Con đáng lẽ không nên ở đây, đáng ra con nên ở ngoài xe."

Ba đứa trẻ cùng đi lên lầu. Lúc này, bố Giản vừa về đến nhà, thấy trên kệ có thêm giày lạ, ông đoán rằng có bạn của con trai đến chơi. Ông định chào hỏi thì thấy Thẩm Thành cùng hai đứa trẻ bước xuống cầu thang. Dưới ánh đèn, ông nhìn Thẩm Thành, có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi.

Thẩm Thành chào: "Cháu chào bác ạ."

Bố Giản đáp lời: "Là bạn học của Giản Thời Ngọ phải không?"

Chân Mỹ Lệ từ phía sau bước đến: "Các cháu lên lầu học đi, chút nữa dì sẽ mang trái cây lên cho."

Giản Thời Ngọ kéo Thẩm Thành và Hầu Tử đi lên lầu. Khi ba đứa trẻ đã đi, Chân Mỹ Lệ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với chồng: "Anh này, em có chuyện muốn nói với anh."

Bố Giản ít khi thấy vợ mình nghiêm trọng như vậy: "Có chuyện gì sao?"

Chân Mỹ Lệ kéo chồng lên phòng ngủ của họ. Bà bắt đầu lục lọi một ngăn kéo mà hàng năm nay vẫn khóa kín. Từ sau sự việc đó, ông Giản cũng không thấy vợ mình mở nó ra, nhiều năm trôi qua, ông cũng không muốn gợi lại nỗi buồn này. Nhưng hôm nay, thật không ngờ bà lại mở ngăn kéo ấy.

Bên trong ngăn kéo là những món đồ đã phủ đầy bụi qua nhiều năm.

Bố Giản cảm thấy có điều gì không ổn: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Chân Mỹ Lệ lấy ra một cuốn album cũ, bà cẩn thận lật từng trang. Khi lật đến một tấm ảnh, bà dừng lại, nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ, khuôn mặt thường ngày vui vẻ giờ đây hiện lên một nét buồn sâu sắc. Bà hít một hơi sâu rồi đưa tấm ảnh cho chồng: "Anh à, đây là ảnh của Ấu Ấu khi còn nhỏ."

Bố Giản cầm lấy bức ảnh, đó là hình một cô bé xinh đẹp, chụp trong một buổi chiều hoàng hôn, ánh sáng có phần tối tăm. Cô bé đứng bên cây liễu, quay đầu lại nhìn, nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe mắt trông rất đượm buồn.

Bố Giản do dự: "Đây là ảnh thời niên thiếu của Phương Ấu Đình?"

Chân Mỹ Lệ gật đầu mạnh: "Đúng vậy."

Bố Giản đã từng gặp Phương Ấu Đình vài lần, nhưng đó là khi đã trưởng thành, mang theo vẻ đẹp kiêu sa. Nhan sắc của bà đã thay đổi, không còn non nớt như trong ảnh, mà đã trở nên quyến rũ, lôi cuốn. Phương Ấu Đình nổi tiếng là người phụ nữ quyền lực, vì bà là vợ của Quý Viễn Sinh, một người đàn ông có tiếng tăm trong xã hội.

Quý Viễn Sinh rất thương Phương Ấu Đình, nhưng đáng tiếc, sau khi sinh con bà đã qua đời, để lại một cậu con trai, người thừa kế duy nhất của nhà Quý - Quý Bắc Xuyên.

Ông Giản thắc mắc: "Em lấy bức ảnh này ra làm gì?"

Ông biết vợ mình và Phương Ấu Đình là bạn thân từ thuở nhỏ, nhưng chuyện này đã qua hơn mười mấy năm rồi. Chân Mỹ Lệ đã dần dần vượt qua nỗi buồn từ khi còn trẻ, tại sao bây giờ lại lật lại chuyện cũ?

Chân Mỹ Lệ nghiêm túc nhìn chồng: "Anh không thấy Thẩm Thành rất giống Ấu Ấu sao?"