Giản Thời Ngọ sau nghe cảm thấy có chút phức tạp trong lòng.
Nhưng Cố Đoan lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hắn dường như không để tâm những điều đó. Sóng biển từng đợt đánh vào bờ, hắn vươn người, duỗi eo một chút rồi bước về phía trước: "Làm gì chậm thế, nhanh lên, không thì những thứ tốt sẽ bị người ta nhặt hết."
Bờ cát này không ngừng đón tiếp những vị khách quý. Sau khi chương trình quay xong, nhân viên cũng ra bãi biển vui chơi.
Nhiều người cầm lưới, đeo găng tay, đi dép xăng-đan, đi tới đi lui trên bãi cát, hy vọng may mắn nhặt được vài món đồ biển có giá trị. Nếu ai nhặt được thứ gì đáng giá, sẽ có tiếng reo hò vui sướng vang lên.
Cách đó không xa, Kim Triệt đang đứng trên một tảng đá gọi lớn: "Ê, bọn này bắt được hai con cua rồi!"
Giản Thời Ngọ nghe thấy lời khiêu khích.
Kim Triệt rõ ràng là một tên ấu trĩ, bản chất thích ganh đua với cậu. Trước sự khiêu khích đầy đắc ý của Kim Triệt, Giản Thời Ngọ cũng không chịu thua, liền cao giọng đáp trả, dục vọng thắng thua bùng lên: "Bọn này nhặt được cả núi con hào rồi nhé!"
Kim Triệt hừ một tiếng: "Cua bán giá cao hơn!"
Giản Thời Ngọ làm mặt xấu với hắn: "Có gì ghê gớm, lát nữa tớ cũng đi bắt cua."
Thực ra cậu chỉ mạnh miệng vậy thôi, vừa nãy còn bị một con cua kẹp đau đến nỗi thút thít. Giờ cậu chỉ theo sau Cố Đoan như cái đuôi.
Cố Đoan đang ngồi dưới tảng đá, gỡ vỏ ốc biển.
Giản Thời Ngọ từ bên cạnh chạy đến, khuôn mặt đầy phấn khởi, chạy lon ton về phía hắn, vui vẻ nói: "Quản lý, đoán xem em nhặt được gì?"
Cố Đoan vẫn ngồi gỡ vỏ ốc, không quay đầu lại: "Lại bị cua kẹp nữa hả?"
"..."
Anh không thể tin em được chút nào sao?
Giản Thời Ngọ không tranh cãi với hắn, đưa tay ra trước mặt hắn, dưới ánh hoàng hôn có thể thấy rõ một vỏ sò màu xanh biếc, khá to, cỡ nửa bàn tay, màu sắc rất đẹp. Nếu dưới ánh mặt trời, có lẽ sẽ càng rực rỡ hơn.
Cố Đoan có chút ngạc nhiên, hắn nhìn Giản Thời Ngọ đang đắc ý, cười mỉa: "Nhặt ở đâu thế?"
Giản Thời Ngọ chỉ về phía bãi biển gần đó: "Nhặt được ở đó, đẹp không?"
"Cũng tạm."
Giản Thời Ngọ rất vui vẻ, nâng vỏ sò lên nói: "Tặng anh."
Cố Đoan quay mặt đi: "Đồ nhãi con, tự mình chơi đi."
Giản Thời Ngọ gãi đầu: "Vì em cùng đội với anh mà chẳng giúp gì mấy, nên coi như tặng anh cái vỏ sò này thay lời cảm ơn nhé. Em về nhà rồi sẽ trả tiền cho anh."
Cố Đoan lườm hắn: "Ông đây không thiếu chút tiền vặt của cậu."
"..."
Giản Thời Ngọ hơi bị dỗi, cầm lấy vỏ sò rồi nói: "Nếu anh không cần thì em đem về cho Thẩm Thành."
Cố Đoan lập tức nổi giận, hắn giơ tay ra ác ý: "Đưa đây!"
Vỏ sò đã bị giật lấy, Giản Thời Ngọ ngớ người nhìn hắn – người vừa mới ghét bỏ lại nói: "Dù không thiếu tiền, cũng không thể để cậu lấy đồ của tôi đây đi cho người khác."
"..."
Trong lòng Cố Đoan như có sóng ngầm.
___
Hôm sau
Chợ hải sản buôn bán rất nhộn nhịp. Nhờ phòng phát sóng trực tiếp có lượng người xem lớn, nhiều khách hàng cũng tìm đến để ủng hộ. Mấy món của Giản Thời Ngọ và Cố Đoan nhanh chóng bán hết, hàng của họ chất lượng rất tốt nên không có gì ngạc nhiên khi đội của họ giành được vị trí đầu tiên.
Đạo diễn tươi cười nói: "Tới đây, đây là giấy khen của các cậu. Hai người lại đây ký tên, coi như kỷ niệm."
Như đang đăng ký kết hôn vậy.
Giản Thời Ngọ đỏ mặt nói: "Đạo diễn, có cần làm long trọng như vậy không?"
Đạo diễn nói: "Giờ là thời đại của nghi thức, cuộc đời này, quan trọng nhất là cảm giác về những khoảnh khắc. Những điều tốt đẹp này sẽ trở thành ký ức, mà đời người không phải lúc nào cũng hạnh phúc, những kỷ niệm vui vẻ như thế này sẽ là món quà theo chúng ta cả đời."
Nghe như đang lạc vào mây mù.
Giản Thời Ngọ nghĩ cũng chỉ là ký tên rồi chụp vài tấm ảnh, có gì to tát đâu. Nghĩ thông suốt, cậu bước lên bàn, nhìn qua Cố Đoan bên cạnh. Mặc dù hắn cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng lại là người cầm bút ký trước, ký tên mình một cách cẩn thận.
Giản Thời Ngọ biết Cố Đoan thường ký tên khi trợ lý đưa văn kiện, chữ hắn khi đó đều nguệch ngoạc. Nhưng lần này, hắn ký rất nghiêm túc, hai chữ "Cố Đoan" rất trang trọng ngắn gọn.
Giản Thời Ngọ cười nói: "Không ngờ quản lý cũng bị gánh nặng thần tượng, ký tên mình cẩn thận đến vậy."
Biết đang trước máy quay nên cố ý ký cho đẹp.
Cố Đoan chỉ lạnh lùng: "Ký tên của cậu đi."
Giản Thời Ngọ cúi xuống ký tên. Chữ của cậu như học sinh tiểu học, nhưng cũng khá ngay ngắn, ký cạnh tên Cố Đoan. Hai cái tên xuất hiện trên cùng tờ giấy, đan xen với nhau, trên nền giấy trắng mực đen.
Đạo diễn từ xa nói: "Nào, chụp tấm ảnh làm kỷ niệm đi."
Nắng giữa trưa gay gắt, gió biển thổi nhẹ qua bờ cát, cây dừa đung đưa vài nhánh lá. Giản Thời Ngọ với làn da trắng đứng bên cạnh Cố Đoan cao lớn, cả hai cùng hướng về phía máy quay.
Thợ chụp ảnh nói: "Đứng gần nhau thêm chút nào."
Cố Đoan vẫn không nhúc nhích.
Nhiếp ảnh gia tiếp tục: "Nhìn cứng nhắc quá rồi!"
Giản Thời Ngọ tạo dáng đã khá lâu, không ngờ quản lý Cố lại chưa từng chụp ảnh kiểu thế. Cố Đoan đứng nghiêm trang như đang chụp ảnh thẻ.
Cậu thầm nghĩ, mình dù sao cũng là người nổi tiếng, đã chụp không ít bìa tạp chí, nên giúp hắn một chút. Vừa định mở miệng, thì Kim Triệt và nhóm người của hắn chạy tới.
Kim Triệt hét lên: "Bực mình ghê, bọn này thua các cậu đúng 1 đồng! Bọn này cũng muốn chụp ảnh!"
Tôn Lệ Mạn cười hùa theo: "Rõ ràng là các cậu thắng gian!"
Đám người chạy tới trêu chọc. Giản Thời Ngọ theo bản năng lùi lại vài bước, Kim Triệt nhào tới, khiến cậu suýt ngã. Cố Đoan đưa tay ra đỡ, gắt gỏng: "Cậu để ý chân một chút!"
Ban đầu, nhiếp ảnh gia đang định sửa dáng để chụp lại, nhưng không ngờ bị đám người phá đám. Giản Thời Ngọ lảo đảo ngã vào người Cố Đoan, Cố Đoan lườm cậu giận dữ. Kim Triệt phía trước cào cậu ngứa, còn Tôn Lệ Mạn thì che miệng cười trêu, cả nhóm ầm ĩ như một mớ hỗn loạn.
"Rắc!"
Thợ chụp ảnh đã bấm máy.
Gió biển thổi qua bãi cát trong buổi chiều. Mùa hè rộn rã này, cùng với chương trình, nhóm thanh niên tràn đầy sức sống để lại những kỷ niệm khó quên giữa những tiếng cười vui vẻ.
___Chạng vạngChương trình đã kết thúc, mọi người về nhà và quay về cuộc sống thường ngày.
Hai ngày qua Giản Thời Ngọ mệt mỏi rã rời, Hầu Tử còn đặc biệt làm tiệc chào đón cậu. Do vài ngày sắp tới họ phải tiếp tục công việc, nên bữa ăn này vô cùng thoải mái, thậm chí còn uống một ít rượu.
Cuối cùng, cả hai bắt đầu mơ mộng về tương lai tươi sáng, khi đã say mềm, họ cùng nhau về nhà.
Tài xế đưa họ đến trước cổng khu nhà của Giản Thời Ngọ, đợi đến khi xe đi rồi, họ mới tự mình đi vào.
Hầu Tử cười nói: "Giờ thì bọn mình có tiền rồi, chủ nhà cũng chẳng dám làm khó chúng ta nữa."
Giản Thời Ngọ vui vẻ vỗ vai cậu: "Cứ yên tâm, ngày tốt đẹp của chúng ta còn ở phía trước. Sau này, cậu nhất định sẽ thấy tớ trở thành ngôi sao lớn! Lúc đó cậu cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
"Ha ha ha."
Hầu Tử tiếp lời: "Ngôi sao lớn không quan trọng, quan trọng là khi nào cậu và Thẩm Thành kết hôn đây?"
Kết hôn?
Giản Thời Ngọ như bị chạm vào nỗi đau.
Nhắc đến chuyện kết hôn, trong đầu cậu không ngừng nhớ lại cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước, đó là một quãng đời đen tối, cũng chính cuộc hôn nhân đó đã hại chết cậu.
Một nỗi sợ hãi không thể kiểm soát trào dâng, trong đêm tối như thế này khiến cậu cảm thấy lạnh buốt. Đó là điều mà từ trước đến nay cậu luôn né tránh, không muốn nhớ lại, cũng không dám nghĩ đến.
Rượu làm người ta mạnh miệng.
Trong men say, Giản Thời Ngọ lẩm bẩm: "Chuyện kết hôn còn sớm lắm, để sau này rồi tính."
Hầu Tử cười lớn, vừa nấc rượu vừa nói: "Sớm gì mà sớm, cậu với Thẩm Thành đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi. Đến lúc thì đăng kí thôi, cậu sợ Thẩm Thành không muốn cưới cậu à?"
"Không phải, tớ không sợ."
Giản Thời Ngọ mạnh miệng: "Hôn nhân là chuyện lớn, cần phải suy nghĩ thấu đáo. Không vội đâu, chúng tớ còn chưa đi đến đâu cả, với lại chưa nói chắc được điều gì sau này."
Hầu Tử không đồng tình, liếc nhìn cậu: "Cậu đừng nói với tớ là cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với Thẩm Thành đấy."
Giản Thời Ngọ định phản bác lại.
Nhưng rồi không biết nói gì cho rõ những băn khoăn trong lòng. Khi cậu còn đang nhíu mày suy nghĩ, cơn gió lạnh ban đêm thổi qua, trên con đường nhỏ bên cạnh, một người đứng im lặng.
Người đó không biết đã đứng bao lâu, lúc này đang nhìn thẳng về phía Giản Thời Ngọ. Ánh đèn đường chiếu xuống làm bóng hắn trông cô độc vô cùng.
Thẩm Thành.
Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, cơn say dường như tan biến ngay lập tức, không còn chút dấu vết nào. Cơn gió đêm lạnh buốt làm cả người Giản Thời Ngọ run lên, sắc mặt cậu nháy mắt tái nhợt.
Hầu Tử cũng thấy người đó, không hiểu sao cậu lại có chút lo lắng, dù rõ ràng chuyện này không liên quan đến cậu: "Thời ca..."
Giản Thời Ngọ cảm thấy da đầu tê dại, cậu chỉ có thể quay qua Hầu Tử cứng nhắc nói: "Cậu đi trước đi."
Hầu Tử cũng hiểu rõ không nên nán lại đây lâu, nên vội vã bước nhanh vào trong.
Khi đi ngang qua Thẩm Thành, cậu lén liếc mắt một cái, thấy người đàn ông đứng thẳng tắp, bộ tây trang đen làm hắn trông có vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng. Sắc mặt của Thẩm Thành không biểu hiện chút cảm xúc nào, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Không xong.
Cậu nghĩ thầm, chắc Thẩm Thành không nghe được những lời mình và Giản Thời Ngọ vừa nói lung tung chứ.
Phía trước, Hầu Tử trong lòng bất an, còn phía sau, Giản Thời Ngọ lại càng hoảng loạn hơn. Cậu đứng yên tại chỗ, đầu óc xoay mòng mòng, suy nghĩ lung tung.
Cuối cùng, Thẩm Thành cũng mở miệng. Giọng hắn vang lên rõ ràng trong đêm tối:
"Lại đây."
Giản Thời Ngọ khựng lại, do dự một lúc rồi cũng bước tới gần hắn. Khi ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt Thẩm Thành, cậu chợt nhận ra chỉ trong hai ngày qua không gặp, trong lòng lại thấy thiếu vắng. Giờ được gặp lại hắn, cậu thấy lòng tràn đầy thỏa mãn, cậu thật sự rất nhớ hắn.
Thẩm Thành hỏi:
"Uống rượu à?"
Giản Thời Ngọ khẽ gật đầu:
"Anh đến lúc nào?"
"Trước khi em về." Thẩm Thành đáp: "Biết hôm nay em kết thúc chương trình, nên đến xem."
Giản Thời Ngọ cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng chưa kịp nói gì, Thẩm Thành đã lạnh lùng tiếp lời:
"Tiếc là, hình như là đến không đúng lúc."
Hắn đang giận.
Giản Thời Ngọ ngước nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Cậu hoảng loạn, nhỏ giọng giải thích:
"Anh nghe nhầm rồi, em không có ý đó. Nghe em giải thích đã."
"Được." Thẩm Thành cúi đầu, nhìn cậu từ trên cao:
"Em nói đi."
Trong lòng Giản Thời Ngọ rối bời, cậu thậm chí không biết mình đang nói gì:
"Em chỉ nghĩ rằng mọi chuyện nên được xem xét kỹ lưỡng hơn. Chúng ta cần thêm thời gian hiểu rõ nhau, tiếp xúc thêm vài năm nữa, rồi hãy tính đến chuyện kết hôn."
"Ừ."
Thẩm Thành hạ ánh mắt, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn chứa trông suy tư, như đang nghĩ về điều gì đó. Hắn mở miệng:
"Vậy, vài năm nữa, em mới sẵn sàng phải không?"
Giản Thời Ngọ như con kiến bò trên chảo nóng, đầu óc cậu liên tục hiện lên những mảnh ký ức mơ hồ của kiếp trước. Cậu do dự, không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc sau
Khóe miệng Thẩm Thành nhếch lên một nụ cười châm chọc:
"Anh hiểu rồi."
Hắn quay người định rời đi, để lại cho Giản Thời Ngọ một bóng dáng lạnh lùng. Dù chưa biết phải diễn đạt ra sao, nhưng cậu theo bản năng hiểu rằng lúc này không thể để hắn đi.
Vậy nên khi Thẩm Thành vừa bước được vài bước, góc áo của hắn đã bị cậu giữ chặt.
Giản Thời Ngọ nắm chặt lấy áo hắn, không cho hắn rời đi.
Thẩm Thành khẽ nhíu mày, giọng lạnh lùng:
"Buông tay."
"Không buông."