"Giản Thời Ngọ, con mau dậy đi?"
Một đôi bàn tay to mạnh mẽ lay vai cậu, kèm theo tiếng hét chói tai.
Đối diện với âm thanh lớn như vậy, dù là con heo chết cũng phải tỉnh. Giản Thời Ngọ mơ màng mở mắt, thấy trước mắt một khuôn mặt phóng đại, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Giản Thời Ngọ chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: "Mẹ?"
Chân Mỹ Lệ không thể tin được: "Ngủ một giấc mà con quên cả mẹ mình luôn rồi sao?"
Giản Thời Ngọ nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ không phải đã chết rồi sao?"
"Bốp!"
Một cú đấm mạnh đánh vào người hắn, tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên vang lên trong xe.
Trong lúc đầu đang quay cuồng, Giản Thời Ngọ cuối cùng cũng nhận ra, hắn không nằm mơ, mẹ cậu thực sự đang ở đây, còn bản thân tưởng rằng đã chết, lại trọng sinh vào mùa xuân năm thứ hai cao trung.
Ký ức của kiếp trước hiện rõ trước mắt, khiến toàn thân cậu lạnh lẽo.
Cái chết khiến cậu bất ngờ nhận ra rằng, thế giới này thực chất là một cuốn sách, và cậu là vai phụ, một kẻ xấu xa không việc ác nào không làm, nào là ép nam chính đính hôn, dựa vào tài sản gia đình để làm bậy, cuối cùng gặp tai nạn xe và chết thảm.
Bên tai là tiếng mẹ lải nhải:
"Sang năm lên lớp 12 rồi, học hành chăm chỉ, đừng gây rắc rối nữa."
"Mẹ không muốn lại bị giáo viên gọi nữa đâu."
"Con không thích học cũng được, nhưng đừng bắt nạt bạn bè nữa."
"Nhìn con xem, mập mạp thế này..."
Giản Thời Ngọ tỉnh lại, run rẩy nhìn xuống chính mình, đôi tay tròn trịa, cánh tay trắng nõn, là một cậu bé mập mạp. Cảm giác này, sau khi trở thành hồn ma, nhẹ bẫng và không có trọng lượng, giờ đây lại được chạm vào thân thể béo mầm này, thật hoài niệm.
Chân Mỹ Lệ lại nói: "Tới trường rồi, mau vào đi, trân trọng một năm rưỡi cuối cùng, không học hành chăm chỉ sau này sẽ hối hận."
Giản Thời Ngọ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bảng hiệu trường trung học Chung Ngô lấp lánh dưới ánh mặt trời, học sinh mặc đồng phục tấp nập, bảo vệ cao gầy đứng bên cạnh bồn hoa chào hỏi phụ huynh, tất cả đều giống như trong trí nhớ của cậu.
Hơi thở của cuộc sống trần thế.
Những năm sau khi chết, chỉ có gió lạnh và hối hận làm bạn.
Đúng vậy, mẹ nói không sai, nếu không học hành chăm chỉ, sau này cậu sẽ hối hận nhiều lắm.
"Mẹ."
Giản Thời Ngọ mở cửa xe bước xuống, cảm nhận ánh nắng tràn ngập cơ thể, hít một hơi thật sâu, rồi quay lại vẫy tay với mẹ: "Mẹ yên tâm, học kỳ này con sẽ học hành chăm chỉ, mỗi ngày tiến bộ, sống tốt hơn!"
Cậu bé hơi mập, mặt tròn trịa, tóc cắt đầu đinh, đôi mắt nâu to tròn, tắm mình dưới ánh mặt trời, trông ngây thơ nhưng tràn đầy sức sống.
"Thằng nhóc." Chân Mỹ Lệ ném cho cậu một túi đồ ăn: "Nói được thì làm được, mau đi đi."
Giản Thời Ngọ nhận túi đồ, đeo cặp sách lên vai rồi xoay người đi vào trường.
Đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, nhưng có lẽ vì còn trẻ nên cậu không cảm thấy lạnh mấy. Cậu đeo cặp sách nhẹ tênh, trong đó chỉ có vài quyển sách, đi giữa đám đông, cố gắng nhớ lại lớp học của mình ở đâu.
Đang đi, vai cậu bị ai đó vỗ nhẹ.
"Này, Thời ca!"
Người đến là một cậu bé gầy, trông như con khỉ nhỏ, đặc biệt khi cười lên, trông lại càng giống khỉ.
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Cậu là..."
Lưu Hảo vỗ ngực: "A, Thời ca, tôi là Hầu Tử đây. Sao nhanh thế cậu đã không nhận ra tôi rồi?"
Hầu Tử...
Giọng nói và khuôn mặt quen thuộc này khiến ký ức của Giản Thời Ngọ dần dần sống lại. Đây là một trong những người bạn thân của cậu thời đi học, xuất thân từ gia đình không tệ, giống cậu, không ham học, chỉ biết vui chơi qua ngày.
Giản Thời Ngọ lấy khăn quàng đỏ ra từ cặp sách và đeo lên: "Đương nhiên tôi nhớ. Chỉ đùa với cậu thôi."
"Làm tôi hết hồn." Hầu Tử đắc ý cười: "Tôi còn tưởng cậu bị tà ma nhập hồn cơ đấy!"
Giản Thời Ngọ dừng động tác, bây giờ trong lòng cậu có quá nhiều tâm sự nên không để ý tới lời trêu chọc.
Hai cậu bé, một mập một gầy, cùng đi trên đường. Giản Thời Ngọ trong tay cầm túi bánh mì mà mẹ đã ném cho, cậu thấy đói nên bắt đầu lục tìm món nào mình thích ăn.
Hầu Tử ghé sát lại hỏi: "Làm gì đấy, chuẩn bị quà cho Thẩm Thành à?"
Thẩm Thành. Giản Thời Ngọ giật mình, tay run lên, suýt nữa làm rơi túi bánh mì. Nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong linh hồn khiến cậu dừng bước, đứng yên tại chỗ.
Hầu Tử ngạc nhiên: "Cậu sao thế?"
Giản Thời Ngọ nhìn quanh, thấy học sinh đi lại tấp nập, rồi hít một hơi sâu và trừng mắt nhìn Hầu Tử: "Đừng nhắc đến Thẩm Thành."
"Tại sao?"
Hầu Tử ngơ ngác gãi đầu: "Cậu không phải từng rất thích Thẩm Thành sao...É..."
Trên đường đến lớp, Hầu Tử bị chú bé béo mầm Giản Thời Ngọ bịt miệng lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Giản Thời Ngọ nói: "Nói nhỏ thôi, tôi đã bảo đừng nhắc đến Thẩm Thành!"
Dù hai cậu cố gắng làm nhỏ tiếng, vẫn khiến những người khác chú ý.
Hầu Tử cuối cùng cũng thoát ra được, thở phào một hơi, nhưng bị Giản Thời Ngọ kéo đến một góc khuất.
Giản Thời Ngọ thở hổn hển, nói với vẻ lo lắng: "Bây giờ tôi không thích Thẩm Thành nữa, đó là chuyện của quá khứ. Sau này đừng nhắc lại."
Thẩm Thành đã trở thành một nỗi ám ảnh sâu trong lòng cậu.
Đã từng, cậu thực sự rất thích Thẩm Thành, thích đến mức nào nhỉ?
Đại khái là từ lần đầu gặp mặt ở lớp mẫu giáo, Giản Thời Ngọ đã cảm thấy như gặp được thiên thần, thích vô cùng. Cậu luôn đuổi theo sau Thẩm Thành, giống như kẹo mạch nha không dứt ra được.
Kiếp trước, cậu sử dụng quan hệ và quyền lực gia đình để ép Thẩm Thành kết hôn. Cậu làm trời làm đất, không học hành, không nghề nghiệp. Là một vai phụ, thậm chí trong câu chuyện, cậu chỉ xuất hiện vài chương ngắn ngủi. Cậu không có kết cục tốt, công ty gia đình phá sản, mẹ cậu chết vì tai nạn xe, bố cậu mắc nợ và nhảy lầu tự tử. Tất cả chỉ vì cậu thích Thẩm Thành.
Cậu không nên thích Thẩm Thành.
Vì thế, cậu đã trả giá đắt.
Hầu Tử đập vào vai Giản Thời Ngọ: "Anh bạn, sáng sớm mà sao như thế này, lại đùa gì à?"
Giản Thời Ngọ thoát khỏi ký ức, tựa vào tường hẻm nhỏ bên cạnh, cậu đứng trong bóng râm, khuôn mặt tròn vo trông có vẻ nghiêm trọng. Đôi mắt cậu không chớp, nhìn Hầu Tử và nói nhỏ: "Không phải đùa đâu."
Hầu Tử sững sờ.
Là bạn thân nhiều năm, Hầu Tử biết, lần này, Giản Thời Ngọ dường như đang nói thật.
Hầu Tử nhíu mày: "Thời ca... Ở trường mình có ai còn đẹp hơn Thẩm Thành, có thể khiến cậu từ bỏ tình cảm nhiều năm vậy sao?"
Giản Thời Ngọ thầm rủa: "Trong mắt cậu tôi chỉ là kẻ ham mê sắc đẹp thôi à?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"......"
Giản Thời Ngọ nắm chặt tay.
Hai người đùa giỡn một lúc, Hầu Tử cũng xác định vài lần rằng Giản Thời Ngọ thực sự không còn ý định đeo đuổi Thẩm Thành, đã thực sự buông bỏ, cùng đi về hướng phòng học.
Đi được một đoạn, Hầu Tử chợt nhớ ra: "Không đúng rồi."
Giản Thời Ngọ dừng lại bước chân: "Lại chuyện gì nữa?"
"Thời ca." Hầu Tử gãi đầu: "Hôm qua cậu còn viết thư tình cho Thẩm Thành, còn nhét trong bàn của cậu ta. Hai chúng ta còn cùng nhau làm, cậu nói đầu năm học mới muốn cho Thẩm Thành một bất ngờ, để cậu ấy biết được tình cảm của cậu."
Giản Thời Ngọ sững sờ tại chỗ.
Hầu Tử nhìn vẻ mặt như ăn phải cớt của cậu, cười: "Hay là cậu đã quên rồi."
Gió mùa xuân còn hơi lạnh, nhưng sau lưng Giản Thời Ngọ lại đổ mồ hôi.
Cậu chậm rãi quay đầu: "Hôm qua á?"
"Đúng vậy!"
Hầu Tử chỉ về phía khu dạy học: "Ngay trong phòng học của chúng ta, thư tình của cậu còn ở trong hộc bàn của Thẩm Thành, cậu quên rồi sao?"
Cíu bé...
Giản Thời Ngọ trong lòng như có hàng vạn con ngựa mang theo chữ á đù lao nhanh, cậu thực sự muốn mắng chính mình. Bây giờ phải làm sao đây? Cậu đã quyết tâm phải tránh xa Thẩm Thành một chút, nếu Thẩm Thành nhìn thấy lá thư tình này, mọi kế hoạch sẽ tan thành mây khói.
Hầu Tử thấy cậu như vậy, liền nói: "Nếu cậu thật sự không thích hắn nữa, thì lấy lại lá thư là được."
Giản Thời Ngọ: "Nói thì dễ, lỡ như hắn đã đến trường rồi thì sao?"
Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến tiếng cười khinh bỉ.
Hầu Tử nhỏ giọng, vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt: "Sao có thể, chúng ta đi xe tới mà. Thẩm Thành làm gì có ai đưa đến trường, mẹ hắn suốt ngày chơi mạt chược trắng đêm không về, còn ba hắn thì què, ha ha ha, đừng nói đến đưa con, đến đi còn không được."
Giản Thời Ngọ suy nghĩ: "Vậy có nghĩa là mình vẫn kịp lấy lại lá thư tình."
"Đúng vậy."
Hầu Tử vừa nói xong thì thấy Giản Thời Ngọ cất bước chạy về phía khu dạy học. Khi hắn đang cảm thán tốc độ chạy của cậu bạn múp thì Giản Thời Ngọ chạy vài bước rồi quay lại, ném một hộp sữa lên người hắn, khiến Hầu Tử đau đớn ôm cánh tay kêu lên: "Cậu làm gì thế?"
Giản Thời Ngọ nói: "Cho cậu uống."
Hầu Tử rít lên vì đau, nghe Giản Thời Ngọ bổ sung:
"Tẩy sạch cái miệng xấu của cậu đi."
Dưới ánh mắt trố mắt của Hầu Tử, cậu bé béo mầm quay người lại và chạy tiếp.
Cậu tăng tốc vọt đến phòng học, rõ ràng đến rất sớm nên trong lớp không có nhiều người. Giản Thời Ngọ lau mồ hôi trên trán, do từ nhỏ đã được nuông chiều nên làn da cậu trắng nõn, khuôn mặt núng nính đỏ ửng vì chạy bộ. Cậu theo trí nhớ tìm đến bàn của Thẩm Thành, ngồi xổm xuống trước ngăn bàn, thò tay vào lục lọi bên trong.
"Thư tình đâu rồi..."
Giản Thời Ngọ lục lọi trong ngăn bàn, trong đó có vài quyển sách học kỳ trước còn để lại, được xếp ngay ngắn. Ngăn bàn sạch sẽ như chính con người Thẩm Thành, thanh lãnh và cao quý. Cậu biết rõ Thẩm Thành rất ghét người khác động vào đồ của mình mà chưa xin phép, vì thế, cậu phải phải nhanh chóng tìm được thư tình. Nếu bị bắt gặp, chẳng những không thể cắt đứt quan hệ, mà còn khiến Thẩm Thành càng ghét mình hơn.
Giản Thời Ngọ tay chảy mồ hôi đầm đìa, xoa tay vào quần áo, rồi tiếp tục lục lọi. Cậu thở phì phò, hận không thể chui cả đầu vào ngăn bàn để tìm thư. Sau khi lục hết mấy quyển sách, cuối cùng một tấm thiệp màu hồng nhạt rơi ra. Cậu thở phào nhẹ nhõm: "May quá."
Một khối đá lớn trong lòng như được dỡ xuống, cả thế giới bừng sáng hơn nhiều. Giản Thời Ngọ mỉm cười, chuẩn bị xoay người rời đi thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía sau: "Giản Thời Ngọ."
Giản Thời Ngọ giật mình, quay đầu lại. Nhìn rõ người đứng trước mặt, đôi mắt cậu mở to, thân hình tròn trịa run lên một chút.
Thẩm Thành.
Dù thời gian có trôi qua, dù đã từng là vợ chồng nhiều năm, dù trong lòng cậu giờ chỉ còn lại sự sợ hãi, nhưng khi gặp lại, cậu vẫn bị vẻ đẹp của Thẩm Thành làm cho kinh ngạc. Chàng trai với dáng người cao ráo, đôi mắt sắc bén, ngũ quan hoàn hảo.
Nhưng khí chất lạnh lùng của hắn, chỉ đứng ở đó thôi mà tựa như cả người đều bọc trong một lớp khí lạnh, khiến người khác khó lòng tiếp cận.
Giờ đây, Thẩm Thành đứng bên cạnh bàn, nhìn cậu từ trên cao, đôi mắt đen láy không chứa đựng chút cảm xúc nào: "Cậu đang làm gì vậy?"
___
Tác giả có lời muốn nói
: Chào mọi người, chúng ta lại gặp nhau rồi!