Trọng Sinh Trở Thành Tiểu Kiều Thê Của Ông Trùm Mafia

Chương 84: 84: Kết




Mệnh không phải do tôi đặt ra nhưng tôi có thể xoay chuyển nó, dùng hết khả năng của mình để theo đuổi một hạnh phúc giản đơn một cuộc sống bình yên nhưng xung quanh toàn là những mưu mô tính toán, sự dối trá và lừa lọc để đạt được thứ mà mình muốn, tại thời điểm này chính là thời khắc quyết định thắng hay bại

Bạch Uyển ôm Star vào trong lòng trốn trong tủ quần áo cố gắng kìm sự sợ hãi cũng không quên vỗ dành Star

Bên ngoài có hai người đàn ông tay cầm hung khí đi quanh nhà Bạch Uyển, cả hai đều to cao lực lưỡng khí thế hùng hồn rõ ràng là cao thủ được huấn luyện rất kĩ càng

" Mày qua đó, tao qua đây tìm "

Tên còn lại gật đầu rồi nhanh chóng chia nhau ra tìm, tên đó đi vào bên trong phòng nơi mà Bạch Uyển đang ẩn nấp khiến cho bà sợ hãi càng không dám thở mạnh mở to đôi mắt nhìn ra khe hở

Qua khe hở bà nhìn thấy hắn đang lục tung cả căn phòng đến cả ngóc ngách nhỏ nhất cũng không bỏ qua, tim không thấy thì tên đó quay lại nhìn về phía tủ lớn mà chầm chậm bước đến

Bạch Uyển nhấm chặt mắt lại cố gắng không la hét đến khi có âm thâm của ai đó bị ngã bà mới bàng hoàng, cửa cũng mở ra thì ra là Ánh Tuyết đã trở về, tay Ánh Tuyết cầm một cây gậy đánh golf trên đầu còn có cả máu

Bà nhìn tên kia bất động nằm dưới không biết là hân đã chết hay chưa nữa nhưng đâu còn thời gian để nghĩ việc đó đâu chứ.





Ánh Tuyết nắm lấy tay bà chạy xuống lầu nhưng chạy được nữa đoạn thì tên còn lại cũng đã phát hiện ra tay cầm xúng chỉ về phía họ

Anh Tuyết không sợ vẫn cố chạy nhưng cũng may hắn không bắn trúng đến khi xuống phòng khách thì tên kia cũng đã đuổi kịp nắm lấy tóc của Ánh Tuyết, cô đau đớn hét lớn cũng thả tay Bạch Uyển ra

" A....!đau quá "



" Con bé ranh ma, dám phá chuyện tốt của tao "

Bạch Uyển vừa sợ vừa lo nhưng không thể làm được gì

" Tiểu Tuyết "

Giang Ánh Tuyết nắm lấy tóc mình khuôn mặt nhăn nhó nhìn về phía Bạch Uyển


" Bà mau chạy đi, đừng lo cho cháu "

Dù Ánh Tuyết nói thế nhưng mà bà vẫn chần chừ vì bà sợ nếu bà chạy đi bỏ lại Ánh Tuyết ở đây không biết bọn chúng sẽ làm gì cô bé nữa

" Các người muốn gì, thả con bé ra "

Hắn giật thật mạnh tóc cô hung tàn nói

" Tôi muốn đứa bé trong tay bà "

" Đừng hòng "

Ánh Tuyết mạnh mẽ dẫm thật mạnh vào mũi chân hắn đến khi hắn thả lỏng tóc cô ra thì cô liền thoát khỏi sự kiểm soát của hắn mà đá vào chỗ đó một đá khiến hắn đau đớn mà ngã khuỵu nhưng nào ngờ chuẩn bị chạy thoát thì tên còn lại từ đâu xuất hiện đẩy ngã Ánh Tuyết về phía bàn khiến cho đầu đập vào cạnh bàn ngất xỉu

" Tiểu Tuyết "


Giờ chỉ còn lại bà mà thôi, bà lùi về sau ôm chặt lấy Star mắt ngấm tịch lại còn tên kia thì đắt ý đi đến ngang tàn giơ tay hắn ra định giết bà rồi ôm đứa bé đi nhưng chưa hoàn thành được thì một tiếng súng vanh lên cùng với dòng máu nóng chảy từ trán xuống khiến hắn ngã lăn ra chết tại chỗ

Hạ Bối chạy đến, lo lắng cho bà



" Bà có sao không?"

Bạch Uyển lắc đầu, cô nhìn bà rồi nhìn con trai đang ngủ nên cô cũng yên tâm phần nào rồi nhìn sang Ánh Tuyết thấy con bé đang nằm im bất động cô vô cùng lo lắng nên liền chạy đến

Nhìn máu chảy từ trên trán của Ánh Tuyết chảy xuống sàn, hơi thở ổn định chắc là ngất xỉu, cô định lấy điện thoại gọi cho xe cứu thương thì tiếng la của Bạch Uyển làm cô ngưng lại

" Bối Bối, coi chừng "

Cô nghe thấy thế mắt nhìn ra phía sau thấy hắn cầm ghế định đánh vào đầu cô nhưng cũng may bây giờ cô đã không còn như trước nữa chỉ thấy cô dùng vài chiêu đã hạ gục hắn rồi ngồi lên người hắn nắm lấy tóc hắn làm cho đầu hắn ngóc dậy


Hạ Bối lúc này vô cùng tàn nhẫn không khác gì với Lục Cảnh Thâm cả trong mắt toàn là sự khá máu đến rùng mình, lời nói vô cùng đáng sợ

" Định giết tôi, cũng có bản lĩnh đấy nhưng mà nên dành cho nó vào việc khác đi "

Cô không nương tay bắn vào đầu hắn một phát khiến cho Bạch Uyển cũng phải sợ hãi trước con người này của cô, Hạ Bối đi như không đến nhặt điện thoại lên bấm vài số gọi cho bác sĩ và cánh sát

" Ông sẽ đến ngay thôi bà đừng lo "


Cô định rời đi ngay nhưng bà đã gọi lại

" Con...!con học bắn súng từ lúc nào thế?"

Câu hỏi này khiến cho cô nhớ lại kiếp trước của mình, sau khi con mất cô đã lao vào việc luyện tập học bắn súng học võ tham gia vào chính trị,...!lúc đó cô thật giống như một con rối vậy không có cảm xúc mặc cho người khác điều khiển



Hạ Bối không trả lời chỉ mỉm cười rồi rời đi ngay, khoảng 5 phút sau cảnh sát và các nhân viên y tế đến, Ánh Tuyết bị va đập ở đầu dẫn đến bất tỉnh còn hai tên kia thì đưa đi để giám định điều tra

Lạc Thần ngồi bên cạnh bà an ủi

" Không sao đâu, bà đừng lo "

" Không, Hạ Bối con bé rất khác cứ như biến thành con người khác vậy, khi nó rời đi tôi nhìn thấy bóng lưng cô độc cũng với những vết thương đầy trên lưng.



Ông à, liệu có ổn không khi chúng ta để nó một mình đối mặt "

" Đó là quyết định của con bé tôi cũng không thể làm được gì chỉ có thể cầu mong đêm nay mau chóng trôi qua đi "

Lạc Thần nhìn về ánh trăng sáng rực trong lòng đầy những muộn phiền và lo lắng.