"Phong Diệp Cốc? Đó là nơi nào?" Người đàn ông cường tráng đứng lên, xoa xoa chỗ vết thương, nhỏ giọng hỏi.
Ông ta cũng không phải ngu ngốc, thanh niên trước mắt này đều lợi hại như vậy, ông ta không dám đi tìm phiền toái nữa.
"Phong Diệp Cốc, đây là một thế lực đột nhiên xuất hiện trong mười ngày gần đây, cũng chính là sau khi tận thế đen tối hàng lâm." Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.
- Các người hiện tại hẳn là cũng chiếm được cơ duyên quang đoàn, bước lên con đường tu luyện đúng không?"
Ông ta có thể cảm giác được trên người mấy kẻ trước mắt có một ít linh lực.
"Ừm." Ba người đàn ông cường tráng gật đầu.
"Các người hiện tại xem như vừa mới bước lên cánh cửa tu luyện, mà Phong Diệp Cốc này trước khi có cây cột khổng kia đến đã tồn tại công pháp tu luyện rồi." Người đàn ông trung niên nói.
"Làm sao có thể?" Người đàn ông cường tráng nghe vậy kinh hãi, trong mắt xuất hiện một tia khó có thể tin: "Nói như vậy Phong Diệp Cốc trước đó đã có thể tu luyện rồi?"
Ông ta hiện tại vừa mới tu luyện hơn mười ngày đã cảm giác được rất nhiều chỗ tốt, nếu như tu luyện thêm vài năm, vậy thực lực sẽ biến thành như thế nào?
"Đúng vậy! Phong Diệp Cốc cũng không biết đã tồn tại bao lâu, trong cốc vẫn còn có người tu luyện. Thậm chí còn có chưởng môn cùng các vị trưởng lão, chưởng môn cùng trưởng lão này đều giống như nhân vật trong thần thoại, có thể dễ dàng khống chế lửa, lôi điện, thực lực đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!" Người đàn ông trung niên nói.
"Khống chế lửa? Lôi điện?" Mấy người đàn ông cường tráng trong lòng rung động.
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người Phong Diệp Cốc đều xuất thế, thực lực mỗi một người đều mạnh hơn người tu luyện bình thường, chưởng môn cùng trưởng lão thực lực càng là khủng bố."
Ông ta cảm thán nói: "Chúng ta hiện tại chỉ tu luyện mới hơn mười ngày, mà những người đó tu luyện mấy chục năm, có thể tưởng tượng được thực lực to lớn bao nhiêu."
Ông ta chỉ chỉ khoảng đất trống xa xa, nói: "Ông xem, mấy người ngồi xếp bằng kia chính là chưởng môn cùng trưởng lão của Phong Diệp Cốc."
"Những người đó?" Người đàn ông cường tráng nhìn về phía mấy ông già đang ngồi trên mặt đất, trong lòng nhất thời có một tia may mắn.
Nếu ông ta thật sự xông vào, vậy sẽ có hậu quả gì?
"Đúng rồi, người của Phong Diệp Cốc này vì sao tụ tập ở chỗ này?" Bỗng nhiên, người đàn ông cường tráng nghĩ đến một vấn đề, vội vàng hỏi.
"Bởi vì bọn họ muốn cùng người khác chiến đấu." Người đàn ông trung niên không giấu diếm, tỉ mỉ nói.
"Chiến đấu?" Người đàn ông cường tráng sửng sốt, nói: "Giai đoạn hiện tại còn có người dám cùng Phong Diệp Cốc đánh một trận?"
"Không biết, hình như là một thanh niên, hơn nữa còn đã đánh chết một vị trưởng lão của Phong Diệp Cốc." Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Một ít tin tức khác tôi cũng không biết, hôm nay tới đây chỉ là muốn xem trận chiến này thôi. Chiến đấu giữa cường giả thần thoại, phỏng chừng rất nhiều người cảm thấy hứng thú.” - Trong mắt ông ta cũng có một tia cảm thấy hứng thú.
- Thì ra là như thế! Người đàn ông cường tráng cũng gật đầu. Trong mắt ông ta cũng lộ ra một tia cảm thấy hứng thú.
"Tôi là Triệu Chí Dương của Quốc tế Cảnh Dương, có hứng thú có thể cùng nhau xem một chút." Người đàn ông trung niên Triệu Chí Dương mỉm cười nói.
Ông ta là đang lôi kéo người đàn ông cường tráng này.
" Quốc tế Cảnh Dương?" Người đàn ông cường tráng nhìn người đàn ông trung niên nhíu mày.
Quốc tế Cảnh Dương quay rất nhiều phim bom tấn, ông ta cũng nghe qua.
"Ha ha, tôi là Tôn Đại Chùy." Người đàn ông cường tráng cười nói.
Dứt lời, xa xa bỗng nhiên có bốn người đi tới, bốn người này có một người đàn ông trông có vẻ sắp sang tuổi trung niên, một người phụ nữ, ngoài ra còn có hai người con gái xinh đẹp.
"A, cô kia là đại minh tinh Khương Y, còn có đại minh tinh Ôn Hinh?" Tôn Đại Chùy nhìn hai cô gái xinh đẹp, lập tức nhận ra. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Tận thế đen tối bùng nổ mạnh mẽ, Khương Y gần như là nữ diễn viên nóng bỏng nhất, danh tiếng của Ôn Hinh cũng rất lớn.
"Đây là hai nghệ sĩ của công ty tôi. Sau trận chiến, chúng ta có thể ngồi lại với nhau và uống một ly.” Triệu Chí Dương nhìn Tôn Đại Chùy cười nói, đồng thời phân phó Trần Quân Nam.
- Vâng! Trần Quân Nam gật đầu.
Trong mắt anh ta lại có một tia cô đơn.
Thành phố Bắc Kinh tương đối ổn định, sau khi tận thế đen tối bùng nổ, Quốc tế Cảnh Dương cùng mấy tập đoàn lớn tiếp xúc, liên hợp cùng nhau, muốn ổn định cục diện trong công ty.
Công ty cũng có được một số quang đoàn cơ duyên, nhưng lại vô duyên với anh ta, nên chỉ có thể đi theo phía sau những người này cầu nguyện một đường sinh cơ.
Nhớ tới tin tức Diệp Tinh trước kia gửi cho anh ta, trong mắt anh ta lại có một tia cảm giác áy náy.
Bên cạnh Trần Quân Nam, sắc mặt Khương Y cùng Ôn Hinh có chút tái nhợt.
Mười mấy ngày trước các cô còn là đại minh tinh, đi tới đâu cũng được người khác theo đuổi, nhưng hiện tại thời kỳ tận thế đen tối ập xuống, địa vị của các cô lại lập tức thay đổi, không ai coi các cô là minh tinh nữa, các cô không có đường sống, chỉ có thể tiếp tục ở trong công ty, chờ an bài của công ty.
"Chị Lan, em không muốn ở lại đây, em muốn rời đi." Thấy Triệu Chí Dương đi nơi khác, Khương Y nhỏ giọng nói.
"Rời đi? Rời khỏi công ty rồi hai người chúng ta đi đâu?" Lan Nhược Lâm cười khổ nói: "Hiện tại trên đường đều không mua được thức ăn, chúng ta đi ra ngoài phỏng chừng sẽ bị chết đói."
Bây giờ họ không thể rời khỏi công ty.