"Không cần đâu." Diệp Kiến An cười nói: "Anh chị cũng nấu một ít thức ăn."
Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Phong nói: "Chân Tiểu Phong thế nào rồi?"
"Bác cả, cháu tốt hơn nhiều rồi." Diệp Phong cười nói.
"Vậy là tốt rồi." Diệp Kiến An gật đầu.
Một ngày trước Diệp Phong đã trải qua phẫu thuật cắt chân.
"Náo nhiệt như vậy sao? Bố, chú, tất cả mọi người đều ở đây à. "
Đang lúc mấy người nói xong, bỗng nhiên một tiếng cười vang lên.
Nghe được thanh âm này, thân thể Diệp Phong lập tức dừng lại, theo đó run rẩy.
- Anh!
Ở cửa, Diệp Tinh đang cười nhìn bọn họ.
- Tiểu Tinh, con đã trở lại!
Nhìn thấy con trai của mình, Diệp Kiến An cùng Lưu Mai nhất thời trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Diệp Tinh ở bên ngoài, điện thoại lại không cách nào liên lạc được, bọn họ tự nhiên lo lắng.
- Con trở về rồi đây! Diệp Tinh gật gật đầu, hắn đi tới trước mặt Diệp Phong, mỉm cười trực tiếp lấy ra một loại quả.
"Anh, đây là?" Diệp Phong nhìn quả này, âm thanh kích động đều có chút run rẩy.
" Quả Sinh Nguyên." Diệp Tinh cười nói.
Hắn đem quả cắt thành một miếng nhỏ, nói: "Mau nuốt vào đi."
"Tiểu Phong, nghe anh trai con, mau nuốt vào." Bên cạnh, Diệp Kiến Lâm cùng Trương Lan kích động nói.
- Vâng! Diệp Phong trịnh trọng gật gật đầu, dưới ánh mắt đang nhìn chăm chú của mọi người, cậu đem miếng này trực tiếp nuốt vào trong bụng.
"Con...chân con..."
Sau khi nuốt miếng này xuống, Diệp Phong cảm giác được trong cơ thể mình xuất hiện một cỗ năng lượng vô cùng kỳ dị. Sau khi cỗ năng lượng này xuất hiện, liền nhanh chóng hội tụ về phía hai chân cậu, một cỗ cảm giác vô cùng ngứa ngáy truyền đến.
Diệp Phong cố nén xúc động muốn gãi, sau đó cậu nhìn thấy chỗ quần áo đang trống rỗng trên chân của mình lại dần dần phồng lên.
- Thật sự mọc ra rồi! Diệp Kiến Lâm và Trương Lan thấy thế, vui mừng đến phát khóc.
Chờ qua hai mươi mấy giây, Diệp Tinh lại cắt ra một miếng Quả Sinh Nguyên nữa cho Diệp Phong.
Chỉ chưa đầy một phút đồng hồ, ngón chân Diệp Phong đã mọc ra.
Cả hai chân của cậu vẫn còn nguyên vẹn!
"Con... con...chân con khôi phục rồi?" Diệp Phong nhìn tình cảnh này, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong mắt vẫn còn vẻ khó có thể tin nổi.
"Tiểu Phong, đi hai bước xem nào." Diệp Tinh cười nói.
- Vâng! Diệp Phong gật đầu, thử đứng lên.
Chân mới mọc ra không có gì khác biệt so với trước kia, cậu đi hai vòng, cũng không có gì không thích ứng. Dù sao hai chân của Diệp Phong mới mất có mấy ngày.
"Con đã trở lại bình thường!" Sau khi vui sướng, trong mắt Diệp Phong thậm chí còn có nước mắt xuất hiện.
Có trời mới biết khi hai chân cậu bị phế, cả người cậu tuyệt vọng cỡ nào.
- Anh, cám ơn anh! Diệp Phong đi tới trước mặt Diệp Tinh, vô cùng cảm kích nói.
Nếu không phải có Diệp Tinh, cả đời này của cậu sẽ bị hủy mất.
- Anh em mà nói cảm ơn cái gì? Diệp Tinh vỗ vỗ bả vai Diệp Phong cười cười nói.
Bên cạnh, Diệp Kiến An cũng cười nói: "Được rồi, hiện tại Tiểu Phong khôi phục rồi, Kiến Lâm, các em cũng có thể yên tâm rồi chứ?"
- Ha ha, vẫn là Tiểu Tinh có bản lĩnh! Diệp Kiến Lâm cười to, lau nước mắt ở khóe mắt một chút, ông nhìn thức ăn trên bàn, vội vàng nói: "Tiểu Tinh, con còn chưa ăn gì đúng không, mau ngồi xuống ăn cơm, Thiến Thiến, mau đi lấy thêm một bộ bát đũa."
"Vâng." Diệp Thiến Thiến cười gật đầu nói.
Diệp Kiến Lâm nói xong, lại nhìn Diệp Kiến An, nói: "Anh, nếu không hay là anh đem thức ăn tới để mọi người cùng ăn."
"Được." Diệp Kiến An cười gật đầu.
Cả gia đình ở lại ăn cơm cùng nhau, vui vẻ hòa thuận.
Trong phòng, Diệp Tinh nhìn hổ phách màu vàng trong tay.
"Rốt cuộc đây là cái gì?"
Đây là thứ hắn ở trong tay Đổng Nguyệt lấy được, hắn có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa một đạo sát khí khủng bố.
Ánh mắt chuyển động một chút, Diệp Tinh muốn thử cắt nó ra, trong tay hắn cầm một thanh tiểu đao màu đen.
Đây là một kiện binh khí hắn lấy được ở bên trong cây cột khổng lồ màu đen.
Thế nhưng, binh khí này căn bản không tạo thành thương tổn gì đối với hổ phách.
Lại thử mấy kiện binh khí cấp ba, nhưng vẫn không có tác dụng.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh liền lấy kiếm sinh mệnh ra.
Hắn thử cắt một cái, miếng hổ phách màu vàng lần này không có ngăn cản nữa, bị cắt ra một chút.
Kiếm sinh mệnh lai lịch thần bí, nhưng phẩm cấp tuyệt đối vượt xa binh khí bên trong mấy cây cột khổng lồ kia.
- Oanh!
Vừa mới cắt ra một chút, bỗng nhiên một đạo sát khí khủng bố đánh úp lại, trực tiếp xông về phía trong thức hải của Diệp Tinh, hắn lập tức cảm giác mình phảng phất như đang ở trong biển sát khí.
Không có do dự, Diệp Tinh dừng ngay việc cắt lại, sau đó hổ phách màu vàng lại chậm rãi khôi phục bình thường.
Sát khí biến mất, chẳng qua lúc này trên người Diệp Tinh lại tràn đầy mồ hôi lạnh.
"Rốt cuộc đây là cái gì?" Diệp Tinh nhìn hổ phách trong tay, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ.
Hắn hiện tại đạt tới hoàng cảnh, thế nhưng cũng không chịu nổi một tia sát khí bên trong hổ phách màu vàng này.
"Trông có vẻ là một giọt máu đúng không nhỉ? Đây là máu của cự thú cấp độ gì vậy?"