Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 158: Lợn rừng tới 1




Mỗi người đều đang nói về lí tưởng của mình, trong mắt là khao khát về tương lai tốt đẹp.

Ai cũng không biết tương lai sẽ trở nên thế nào? Mười năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, trăm năm sau liệu đã biến thành một nắm đất chưa, nếu có thể sống tiếp, tới một nghìn năm sau bọn họ lại quay lại nơi này, không biết tới lúc đó cảnh tượng sẽ thay đổi ra sao.

Tương lai, là điều không thể biết trước.

“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta dựng lều lên đi.” Trương Mộng đứng dậy nói.

“Tôi đã tra tài liệu rồi, không được dựng lều gần sông hoặc khu vực có nước chảy, chúng ta cách xa ra chút.”

...

Mọi người mang theo bao lớn bao nhỏ tới một khu đất trống cực lớn, lại bắt đầu trở nên bận bịu.

Đợi sau khi tất cả hoàn thành, trời đã bắt đầu tối rồi.

Bãi cỏ khô héo, một đống lửa được đốt lên, cháy sáng khiến cho mặt mọi người đều đỏ cả lên.

“Chít chít!”

Đang nướng đồ ăn, bỗng nhiên có một âm thanh yếu ớt truyền tới.

“Tiếng gì vậy?” Sắc mặt mấy người lập tức thay đổi.

Trong vùng núi rộng lớn, thực ra có một số nguy cơ không thể biết, đây là điều khó tránh khỏi.

Thường xuyên có nơi dã ngoại có lúc sẽ gặp phải nguy hiểm, tất nhiên, tỉ lệ này rất thấp, nếu không sẽ không có nhiều người thích đi dã ngoại như vậy.

Ba nam sinh Diệp Tinh, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa, lúc này trong tay Lý Minh Hằng nắm một cây gậy đen dài.

“Chít chít!”

Lại có một tiếng kêu truyền tới, sau đó một cái bóng trắng nhảy ra trước mặt mọi người.

“Hóa ra là một con thỏ.” Nhìn thấy dáng vẻ hoàn chỉnh của con vật này, mọi người đều thở phào một hơi.

Đây là một con thỏ trắng, đang mở to đôi mắt màu hồng, nghiêng đầu nhìn bọn họ.

“Đáng yêu quá.” Mấy nữ sinh Trương Mộng đều không nhịn được lòng yêu thích tràn ra, ánh mắt phát sáng, nữ sinh bọn họ thích nhất mấy động vật nhỏ đáng yêu như vậy.

“Phù, tôi còn tưởng xuất hiện mãnh thú chứ.” Thạch Lỗi thở nhẹ một hơi.

“Ha ha, người anh em, lần này tôi không mang theo nhiều đồ, nhưng đồ để ứng phó nguy hiểm lại rất nhiều.”

Anh ta ném một cái túi tới.

“Nhiều vũ khí vậy.” Thạch Lỗi nhìn chiếc túi, lấy ra hai món vũ khí.

Trong túi, trường côn, đao ngắn các loại đều có, tổng cộng có mười món.

“Chít chít!” Thỏ trắng xuất hiện, nhìn mấy người một cái, sau đó quay người nhảy đi mất.

“Thỏ chạy mất rồi.” Chu San kinh hô.

Tốc độ của con thỏ này rất nhanh, mau chóng chạy mất, không để bị bắt.

Diệp Tinh không tra tay, bát con thỏ này lại cũng chẳng có tác dụng gì.

Thỏ con chạy mất khiến cho mấy người Chu San có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ rất nhanh đã vứt ra sau đầu, tiếp tục dựng lều.

“Đùng đùng đoàng!”

Đợi sau khi dựng lều xong, bỗng nhiên từ trên trời truyền tới một trận tiếng sấm sét.

“Sẽ không mưa chứ?”

Nhìn trời bỗng nhiên xuất hiện vài đám mây đen, Lâm Tiểu Ngư không nhịn được hỏi.

“Dự báo thời tiết lừa người quá, trước khi đi tôi đã xem rồi, không mưa.”

“Tôi cũng xem rồi, ban ngày khí hậu tốt như vậy, sao bỗng nhiên lại thay đổi thời tiết.”

Hạ Lâm, Thạch Lỗi ngẩng đầu nhìn trời, than thở nói.

“Hay là chúng ta về đi? Hiện giờ còn một lúc nữa trời mới tối, khoảng thời gian này đủ cho chúng ta xuống núi.” Chu San có chút lo lắng, nhìn mọi người đề nghị.

Trong tiềm thức của mọi người, trời mưa đều không an toàn, nói không chừng sẽ xuất hiện nguy hiểm gì đó. Theo cô ta thấy, cẩn thận một chút khẳng định không sai.

“San San, không cần lo lắng, chất lượng những chiếc lều trại mà chúng ta chọn đều rất tốt, đừng nói là mưa, cho dù mưa đá cũng không tạo thành bất cứ tổn hại gì, chúng ta ngồi bên trong nghe tiếng mưa bên ngoài, không phải cũng là một loại hưởng thụ tuyệt vời sao?” Hạ Lâm cười nói.

Chẳng dễ dàng gì cô ta mới tới được đây, nên không nỡ rời đi.

“Việc này....” Chu San có chút do dự, thực ra cô ta cũng không nỡ đi.

Dù sao bận rộn dựng trại cả một ngày, cũng không thể lại tháo bỏ được.

“Đùng đoàng đoàng!”

Bỗng nhiên, lại một trận sấm sét nữa nổi lên, sau đó nước mưa rào rào kéo tới.

Trong cơn mưa này còn đem theo cả đá.

“Đã bắt đầu mưa rồi, còn có cả mưa đá, chúng ta mau chóng vào trong lều đi, hiện giờ dường xuống núi rất trơn, trời lại tối, rất dễ xảy ra nguy hiểm, chúng ta muốn về cũng không về được.” Chu Lãnh Huyên nhanh chóng nói.

Dựng tổng cộng ba chiếc lều, ba nam sinh một cái, sau nữ sinh ở hai cái còn lại.

“Trận mưa này kéo tới cũng nhanh quá?” Diệp Tinh ngồi trong lều, cảm nhận tiếng nước mưa rơi trên lều bạt, trong lòng thầm nói.

Hiện giờ trùng tầm bảo tiểu Hác còn chưa biết đang ở nơi nào, vẫn chưa về, hắn hoàn toàn mất liên lạc với tiểu Hắc.

“Diệp Tinh, vẫn còn sớm, hay chúng ta đánh bài đi?” Thấy có vẻ như Diệp Tinh đang nghĩ gì đó, Thạch Lỗi cẩn thận nhìn Diệp Tinh nói.

Lý Minh Hằng không biết tình huống của Diệp Tinh, nhưng anh ta biết rằng.

Lúc này Diệp Tinh trong mắt anh ta là đối tượng cần phải thiết phải lấy lòng, kết giao.

“Được.” Diệp Tinh gật đầu.

“Rầm!” “Rầm!” “Rầm!”

Đang đánh bài, bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên, âm thanh này rất nhỏ, lẫn trong tiếng mưa, nhưng bị Diệp Tinh nhạy bén nghe được.