Sắc mặt Triệu Thận đờ đẫn, nghe được lời nói của ông ta tựa hồ phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi là thần đồng Trương gia thành Lưu Vân?"
Nghe vậy, Trương Vân Lan sửng sốt, vị quái nhân trước mắt này lại nhận ra ông ta.
Ông ta cung kính nói: "Tại hạ đúng là người thành Lưu Vân,chỉ là thần đồng cũng là danh hiệu mọi người cho ta mà thôi, ta không dám làm."
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Triệu Thận bỗng nhiên biến mất một chút, từ bên cạnh tránh ra.
Trương Vân Lan trịnh trọng hành lễ, nói: "Cảm tạ đại nhân."
Đoàn xe bắt đầu tiến lên và nhanh chóng biến mất ở đây.
"Thành Lưu Vân..." Triệu Thận sửng sốt xuất thần, tay phải cậu nắm chặt, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một khối ngọc bội.
Hiện tại cậu bỗng nhiên vô cùng nhớ thành Lưu Vân, nhớ người con gái làm bạn cùng cậu ở thành Lưu Vân, lúc này còn đang ở trong rừng trúc chờ cậu.
......
Con đường rộng lớn mênh mông vô tận, lúc này đã không còn bất kỳ người đi đường nào, vùng đất hoang dã, vô cùng hoang vắng, chỉ có một con đường cổ nhìn không tới cuối cùng, không biết thông tới địa phương nào, mà lúc này Triệu Thận đã không còn ở đây.
Soạt!
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện, nhìn khuôn mặt chính là Diệp Tinh.
"Không nghĩ tới Triệu gia có liên quan lớn như vậy với Thiên Thánh Tông, một trong những thế lực cường đại nhất thế giới này." Diệp Tinh khẽ thở dài một hơi.
Khi hắn còn ở Triệu phủ, liền có cường giả muốn đánh chết phụ tử Triệu Nguyên, Triệu Thận.
Chuyện xảy ra trong Thiên Thánh Tông hắn tự nhiên là biết, chỉ là hắn cho dù ra tay, sinh cơ trong cơ thể cha mẹ Triệu Thận đã hao tổn rất nhiều, có lẽ cũng không sống được mấy tháng.
Hắn ra tay cũng không thay đổi được vận mệnh của bọn họ.
"Vận mệnh sao?" Diệp Tinh yên lặng nhìn, hắn tiến vào trong Huyễn Nguyên giới đã qua trăm năm, đối với hầu như tất cả người phiến thế giới này mà nói, đây chính là cả đời.
Lúc này hắn tựa hồ bắt được cái gì đó, nhưng lại khó có thể chân chính bắt được.
......
Trong một khu vực, khắp nơi có hắc trúc sinh trưởng, không biết chiếm bao nhiêu diện tích, lúc này một thân ảnh đang xuyên qua trong đó.
"Tiểu Đình." Trong mắt Triệu Thận có một tia chờ mong.
"Cha, mẹ, lập tức con sẽ gặp Tiểu Đình, các người nhất định sẽ thích cô ấy." Triệu Thận nhẹ giọng nói.
Hơn trăm năm thời gian,cậu đã trải qua vô số chết chóc.
Khi còn bé cậu đã bắt đầu luyện công, mỗi một ngày đều kiên trì, sau khi được Huyền Nguyên Tông thu vào,cậu càng là khắc khổ, không có lãng phí bất kỳ thời gian nào.
Sau đó điên cuồng mài giũa trong vực Hắc Nguyên bốn mươi năm, sau đó lại tiến vào trong Thiên Thánh tông.
Hơn trăm năm, tinh thần của cậu vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, chưa từng có chân chính nghỉ ngơi một chút.
Hiện tại chân chính buông bỏ chấp niệm trong lòng, cậu lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Sau khi mệt mỏi, trong mắt cậu càng nhớ nhung.
Trong nhiều năm qua, cậu đã bận rộn trả thù, cố gắng tìm kiếm dấu vết của mẹ mình.
Hiện tại hết thảy sự tình đều đã kết thúc, trong lòng cậu lại vô cùng nhớ nhung người con gái đang chờ đợi mình, bất tri bất giác cô gái này đã chiếm vị trí rất lớn trong lòng cậu.
Trải nghiệm trong vực Hắc Nguyên tựa như trong địa ngục, hiện tại nhớ tới người bên cạnh chống đỡ cậu cũng là một cô gái vẫn yên lặng chờ cậu trở về.
"Chờ sau khi tìm được Tiểu Đình, ta sẽ cùng Tiểu Đình yên lặng sinh sống trong thành Lưu Vân, có thể xây một tòa phủ đệ trên phế tích Triệu phủ."
Triệu Thận thầm nghĩ trong lòng, cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu đã không muốn trải qua bất kỳ chém giết nào nữa, thầm nghĩ an tĩnh trải qua cả đời.
Đối với chiến đấu chém giết, cậu cho tới bây giờ cũng không thích.
Con đường xa lạ mà quen thuộc hiện ra trước mắt, Triệu Thận đều có chút khẩn trương.
Chẳng bao lâu cậu đến một nơi, nơi đó có một ngôi nhà.
"Tiểu Đình." Triệu Thận gọi, nhưng lại không có bất kỳ giọng đáp lại nào truyền đến.
"Không có ở đây sao?" Triệu Thận âm thầm nói trong lòng.
Cậu đi bốn phía một chút, nhưng đi tới một chỗ lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Ở đó, nhưng chỉ có một một ngôi mộ cô đơn tồn tại.
- Ngươi là Triệu Thận sao?
Đột nhiên trong nhà có một cô bé thoạt nhìn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi chạy ra.
Cô bé cầm bức họa trong tay phân biệt một chút, xác định là bản thân Triệu Thận, liền lấy ra một khối ngọc bội, mạnh dạn đưa qua, nói: "Đây là Chu Đình tỷ tỷ lưu lại, Chu Đình tỷ tỷ ba năm trước xuất hiện ngoài ý muốn, lúc chết cho ta có cơ hội tới nơi này xem một chút, bảo giao ngọc bội này cho ngươi."
Triệu Thận sững sờ nhìn trước mắt, trên tấm bia đá trước mộ cô đơn chỉ điêu khắc mấy chữ.
"Mộ Chu Đình."
Tất cả hết thảy trước mắt tựa như đều biến thành màu xám, thế giới vào giờ khắc này hoàn toàn biến dạng, hắc ám ở trong tai hắn bén nhọn kêu lên, nuốt chửng tia sáng cuối cùng trong lòng cậu.
Triệu Thận không biết từ khi nào ngồi trên mặt đất, đờ đẫn dựa vào bia mộ, cậu chỉ cảm thấy thân thể của mình không ngừng rơi xuống, rơi xuống vực sâu tăm tối vô tận, toàn bộ thân thể của cậu tựa hồ đều bị bi thương từ bốn phương tám hướng cuốn tới cắn nuốt.