Ở trước người cậu còn có một người đàn ông trung niên nhìn qua rất tiều tụy, nhưng cũng rất tuấn lãng, nho nhã, trong tay còn cầm một bầu rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm.
"Đã lâu như vậy rồi, hiện tại hơi lâu một chút liền không đứng vững? Nói như vậy tương lai có thể thành đại khí gì?" Anh ta lạnh lùng quát, giáo huấn con trai của mình.
"Buổi sáng vạn vật phục hồi, là thời điểm tốt nhất kích phát tiềm lực, bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi sáng cần kiên trì một canh giờ trên cọc gỗ! Hiện tại còn nửa canh giờ!"
Rõ ràng là cậu nhóc này đã ở đây một thời gian.
Thân thể Tiểu Triệu Thận căng thẳng, mím môi, trong mắt đen láy tràn đầy vẻ kiên định, đang cắn răng kiên trì.
Ánh mắt cậu cũng thấy Diệp Tinh, ánh mắt sáng ngời, muốn lên tiếng nhưng cũng không dám.
"Triệu huynh." Diệp Tinh đi tới, chào hỏi.
Hắn nhìn Triệu Thận đang luyện tập.
Bắt đầu từ năm ba tuổi, Tiểu Triệu Thận vẫn luyện tập ở chỗ này, lúc đầu thời gian luyện tập còn bình thường, nhưng theo không ngừng lớn lên, thời gian luyện tập cũng càng ngày càng dài.
Diệp Tinh thầm than trong lòng, không thể không nói, Triệu Nguyên yêu cầu quá cao đối với Triệu Thận, cao đến mức cơ hồ thành hà khắc.
"Diệp huynh." Triệu Nguyên nhìn thấy Diệp Tinh, vẻ nghiêm khắc trên mặt rõ ràng biến mất một chút.
Trong thời gian ngắn ngủi, anh ta thoạt nhìn càng thêm tang thương, trên mặt cũng không có nụ cười gì, rất cô đơn.
Diệp Tinh đi tới, không có nhảm nhí gì, trực tiếp nói: "Ta chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, để Tiểu Thận đi theo ta đi."
Hắn rất ít đi ra ngoài, chỉ là mỗi một lần đi ra ngoài đều mang theo Triệu Thận, sau đó đều hình thành chuyện thường ngày.
"Cái này..." Triệu Nguyên hơi trầm ngâm một chút, sau đó gật gật đầu.
Anh ta nhìn về phía con trai mình, nói: "Tiểu Thận, ngươi cùng Diệp thúc thúc ngươi đi ra ngoài, chờ trở về sau đó lại luyện công."
Trên cơ bản anh ta cũng sẽ không dẫn cậu đi ra ngoài, chỉ là cậu nhóc cũng phải gặp một chút tình cảnh bên ngoài, cho nên dần dần anh ta cũng quen Diệp Tnh mang theo Triệu Thận rời đi.
“Con biết rồi cha!” Ánh mắt Tiểu Triệu Thận sáng lên, vội vàng gật đầu nói.
Cậu đứng dậy, nhảy thẳng ra khỏi cọc gỗ.
“Đi thôi!” Diệp Tinh cười cười với Triệu Nguyên, sau đó dắt Tiểu Triệu Thận đi ra đường.
......
"Oa, thật náo nhiệt nha."
Hai bên đường, từng tòa cung điện không giống nhau sừng sững, rất nhiều nơi đều có thương nhân bày hàng, đang bán hàng.
Trên đường phố người đến người đi, liếc mắt nhìn qua quả thật rất nhiều người.
Diệp Tinh dắt cậu nhóc cười cười, hắn dừng lại trước một quầy hàng, tùy tiện mua một ít đồ.
"Diệp thúc, đây là cái gì vậy?" Cậu nhìn Diệp Tinh tò mò hỏi.
Cậu tò mò nhìn Diệp Tinh mua được đồ đạc, đó là từng gốc cây cỏ màu tím.
"Đây là Tử Uyển Thảo..." Diệp Tinh cười giải thích.
Ở trong Huyễn Nguyên Giới này cũng có một phần dược thảo kỳ dị, thậm chí đều có chút khác với ngoại giới, Diệp Tinh không biết có thể thật sự mang ra ngoài hay không, nhưng mà cũng tương đối cảm thấy hứng thú đối với những thứ này, nhìn thấy sẽ mua một phần.
"À ra vậy." Tiểu Triệu Thận gật gật đầu, trong mắt nhỏ tràn đầy cảm thấy hứng thú.
Chỉ là thời gian mỗi ngày cậu hầu như đều luyện công, căn bản không có thời gian đi học tập những thứ này.
Cha cậu chỉ cần để cho cậu nhận diện một số từ mà thôi.
"Diệp thúc, thúc xem phía trước hình như rất náo nhiệt, ta đi xem trước một chút."
Xa xa truyền đến một trận huyên náo, Tiểu Triệu Thận tránh thoát tay Diệp Tinh, sau đó nhanh chóng chạy về phía xa xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hoạt bát của trẻ con.
Trên mặt Tiểu Triệu Thận tràn đầy vẻ hoạt bát.
Diệp Tinh mỉm cười nhìn, Triệu Thận ở trong phủ cho tới bây giờ đều là một khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như một tiểu đại nhân, sẽ không cười, ở trước mặt cha mình cũng không dám cười, chỉ có hiện tại mới khôi phục bộ dáng hoạt bát của trẻ con, hoàn toàn biểu hiện ra mặt thật của mình.
Hắn không nhanh không chậm đi theo, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng thủy chung gắt gao đi theo phía sau Tiểu Triệu Thận.
Rốt cục đi tới một chỗ, lúc này nơi này đã tụ tập rất nhiều người, Tiểu Triệu Thận cũng ở chỗ này, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Người trên đường phố rõ ràng tách ra, lúc này một thanh niên nhìn qua chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi xuất hiện, trên người còn mặc một thân hồng bào lớn, sau lưng đi theo một vài người.
Từng tiếng cồng chiêng đánh trống vang lên.
"Đây là vị thần đồng Trương gia kia đi! Nghe nói năm tuổi có thể biết rất nhiều chữ, đọc thành thạo một ít kinh nghĩa đơn giản."
“Lần thi đại thí này, thần đồng Trương gia này đạt được thành tích rất tốt, nghe nói đứng đầu."
"Tiền đồ rồi, Trương gia vốn là thư hương thế gia, hiện tại lại xuất hiện một vị thần đồng này."
"Nói không chừng sau này thần đồng Trương gia có thể làm quan lớn."
Trên đường cái mọi người nhao nhao nghị luận, thanh niên đi ở giữa đường vẻ mặt mỉm cười,gật đầu với một vài người quen biết.
Ánh mắt Tiểu Triệu Thận cẩn thận nhìn, trong mắt rõ ràng có một tia hâm mộ.
Cậu cũng muốn đọc sách, nhưng cha cậu nghĩ rằng nó không hữu ích gì. Cha chỉ cho cậu một ít thời gian mỗi ngày để đọc chữ mà thôi.