Ngồi lại bệnh viện một lát, Diệp Kiến An nói: "Tiểu Tinh, giờ con mở cửa hàng thú cưng chắc hẳn rất bận, không cần ở lại với ba mẹ."
Đối với việc tiệm thú cưng ông cũng không rõ lắm, nhưng trong thời gian ngắn như vậy Diệp Tinh kiếm được hẳn năm mươi tám vạn, tương đương với số tiền mà ông và Lưu Mai kiếm cả đời, ông cũng sẽ không ngăn cản con trai.
Diệp Tinh gật đầu một cái, bây giờ quả thực hắn có việc cần phải làm.
"Ba, mẹ, con đi trước, đợi tiệm thú cưng khai trương, con đưa hai người đi xem." Diệp Tinh cười nói, nói xong sải bước rời đi.
"Con trai trưởng thành thật rồi." Trên giường bệnh, Lưu Mai nhìn Diệp Tinh rời đi, lau nước mắt nói.
Bình thường bà thấy Diệp Tinh còn không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng bỗng nhiên lại có thể gánh vác được trách nhiệm gia đình.
"Đúng là hiểu chuyện hơn nhiều." Diệp Kiến An gật đầu một cái nói.
Trên mặt Lưu Mai mang vẻ tươi cười: "Kiến An, con trai có bản lĩnh hơn ông."
"Có bản lĩnh tới đâu đi nữa, tôi cũng là bố nó, tôi muốn đánh nó liền đánh." Diệp Kiến An nhất thời nói.
Dù nói như vậy, nhưng lúc này trong mắt ông có một tia vui vẻ yên tâm, còn có một chút nhẹ nhõm.
Giờ đây, áp lực trên người hắn cũng giảm đi rất nhiều.
...
Sau khi rời bệnh viện, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới chim thú lân cận, bắt đầu chọn mua vẹt cùng với một ít loài chim cảnh đẹp.
Còn về tiệm thú cưng, hắn đãđại khái đã có ý tưởng.
Gọi một chiếc taxi, tới gần chợ chim thú thì dừng lại. Xe taxi không cách nào đi vào sâu bên trong.
Diệp Tinh đứng ở một bên vỉa hè, nhàm chán chờ đèn đỏ.
"Hửm?" Bỗng nhiên, Diệp Tinh nhìn về phía một cái bé gái cách đó không xa.
Nhìn qua dnasg vẻ bé gái khoảng chừng năm, sáu tuổi, trong tay còn cầm một cái lồng chim non.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mịn nhưng mắt lại rưng rưng, nhìn qua giống như một cô bé đáng thương.
Nàng bé mắt nhìn khắp nơi, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó, sau đó liền đi tới bên lề đường, đứng cách Diệp Tinh rất gần.
"Bé gái này lạc mất người nhà?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bỗng nhiên sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Giờ vẫn đang là đèn đỏ, nhưng mà ánh mắt bé gái lại sáng lên, chạy về phía trước.
Hai bên đường, mấy chiếc xe vẫn đang đi qua đi lại với tốc độ rất nhanh.
"Có xe đi tới, vậy mà đứa nhỏ còn muốn băng qua đường."
"Nguy hiểm."
...
Xa xa, một vài người thấy tình hình của bé gái, nhất thời không nhịn được kinh hô.
Nhưng mà, bé gái mới vừa chạy được hai bước, lại phát hiện thân thể mình bỗng nhiên bay lên trời, đôi mắt nhấn nước của bé nhất thời lộ ra vẻ nghi hoặc, tay nhỏ, chân nhỏ đang không ngừng vùng vẫy, tựa như đang suy nghĩ tại sao đột nhiên mình lại bay lên?
"Cô bé, ba mẹ của bé không có dạy bé lúc đèn đỏ không thể qua đường à?" Tay phải Diệp Tinh đem bé gái xách lên, bất đắc dĩ nói.
Bé gái vừa nãy mới bước được mấy bước, liền bị hắn trực tiếp túm về.
Bé gái nghi ngờ, sau đó quay người lại, nhìn thấy Diệp Tinh, miệng của bé hơi chu ra, ánh mắt rưng rưng, sau đó há to miệng, nước mắt giống như diều đứt dây, oa oa khóc rống lên.
Mặc dù Diệp Tinh không lo chuyện bao đồng, nhưng hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn một sinh mạng biến mất mắt mình.
"Đồng Đồng." Bỗng nhiên, một giọng nói đầy lo lắng vang lên, sau đó một chàng trai thân cao 1m75 nhanh chóng chạy tới.
"Anh." Cô bé Đồng Đồng nhìn thấy chàng trai, vừa gọi lớn vừa khóc.
Chnagf trai chạy tới, lập tức ôm bé gái vào trong ngực, an ủi: "Không sao rồi, không sao rồi."
An ủi hai câu, tiếng khóc của bé gái mới dần dần dừng lại, bé rúc vào trong ngực chàng trai, sợ hãi len lén liếc nhìn Diệp Tinh, sau đó lại vội vàng rụt lại.
"Tôi đáng sợ vậy à?" Diệp Tinh bất đắc dĩ.
"Anh trai, cám ơn anh lần này đã cứu em gái tôi.” Chàng trai ôm bé gái, nhìn về phía Diệp Tinh cảm kích nói.
Trông dáng vẻ cậu ta cũng không lớn hơn Diệp Tinh là bao.
Chàng trai nói xong, nhanh chóng rút từ trong túi ra một nghìn năm trăm tệ, hơi ngại nói, nói: "Những thứ này cho anh.”
Đây là tất cả tiền trên người cậu.
Vừa rồi cậu đứng phía xa trông thấy tình huống của em gái mình, nhưng muốn chạy tới cũng phải mất chút thời gian, may mà có Diệp Tinh kịp thời ra tay.
"Không sao, lần sau trông chừng đứa nhỏ cẩn thận một chút." Diệp Tinh thuận miệng nói.
Hắn cũng không lấy tiền của chàng trai, thấy đèn đã chuyển xanh, trực tiếp đi về phía bên kia đường.
"Ấy, anh trai." Chàng trai há hốc miệng, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.
Cậu ta nhìn bé gái trong ngực mình, nói: "Đồng Đồng, không phỉa anh đã dặn là đợi anh một chút sao?"
Hắn mới vừa rồi đi vệ sinh, bảo bé gái chờ một lát.
"Anh, không thấy tiểu Đồng Đồng nữa. Nó phá cửa lồng bay mất rồi." Bé gái quệt miệng, tủi thân nói.
"Không sao, mấy ngày nữa anh lại mua con khác giống hệt cho em." Chàng trai đành phải an ủi.
Tiểu Đồng Đồng là một con chim thú cưng mà cậu mua cho em gái mình.
"Giờ đến bệnh viện một chuyến, xem em có bị dọa tới chỗ nào không." Chàng trai hít sâu một hơi, tim vẫn còn đang đập bình bịch.
Vừa rồi bé gái có bị dọa hay không cậu không biết, nhưng cậu bị dọa hết hồn.
Nếu như em gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu thật sự không biết mình phải làm gì.
...
Đi vào chợ chim thú, Diệp Tinh bắt đầu mua các loại chim thú một cách phung phí.
Sau đó hắn đem toàn bộ những con thú cưng này mang về nhà.
Rất nhiều loài chim, tất cả đều đặt trong phòng, kêu ríu ra ríu rít.
Nhưng sau khi dùng Linh Khởi Thuật mở ra linh trí, những con chim này liền đều yên tĩnh lại, dưới sự căn dặn của Diệp Tinh, chúng đói có thể tự đến khu vực ăn, đi vệ sinh cũng sẽ đến một chỗ đã quy định.
Theo tu luyện, thực lực của Diệp Tinh càng ngày càng mạnh, thi triển Linh Khởi Thuật cũng càng lúc càng dễ dàng, mấy phút là có thể thi triển nguyên vẹn một lần.
Mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài một chuyến, mua một số lượng các loài chim về, thuần phục sau đó bắt đầu tu luyện.
Thời gian nháy mắt đã trôi qua ba ngày.
"Lại tiến bộ thêm một chút." Diệp Tinh ngồi khoanh chân dưới đất, khóe miệng nở một nụ cười.
Cơ thể con người có ngũ tạng phân là tim, gan, lá lách, phổi, thận; lục phủ là dạ dày, ruột già, ruột non, tam tiêu*, bọng đái, mật, tổng cộng mười một phần, hiện tại Diệp Tinh đã kết thúc rèn luyện bộ phận thứ hai!
_*Tam tiêu chỉ thượng tiêu, trung tiêu, và hạ tiêu. Thượng tiêu là phần cuống họng trở lên, trung tiêu là phần giữa của dạ dày, và hạ tiêu phần cuống dưới của dạ dày._
_*Tam tiêu chỉ thượng tiêu, trung tiêu, và hạ tiêu. Thượng tiêu là phần cuống họng trở lên, trung tiêu là phần giữa của dạ dày, và hạ tiêu phần cuống dưới của dạ dày._
Cảm nhận thấy sức mạnh tăng lên, trong lòng Diệp Tinh vui sướng.
Hiện tại, hắn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, hơn nữa dẫn đầu tất cả mọi người trên Trái Đất!
Cho dù hai năm sau thời kì tận thế đen tối giáng xuống, hắn cũng tuyệt đối chiếm vị trí đỉnh cao trên Trái Đất!
"Reng..."
Tẩy rửa thân thể một chút, điện thoại bên cạnh reo lên, Diệp Tinh cầm điện thoại lên nhìn, lập tức bắt máy.
"Diệp Tinh, giờ anh đnag ở đâu?" Một âm thanh trong trẻo vang lên, là Lâm Tiểu Ngư gọi tới.
"Ở nhà, sao vậy?" Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.
Giờ đang là thời gian học quân sự của Lâm Tiểu Ngư.
"Nội dung huấn luyện của đại học Thượng Hải của bọn em hôm nay là tham quan bảo tàng văn hóa thành phố Thượng Hải, cách chỗ anh rất gần." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.
Diệp Tinh kinh ngạc nói: "Đây cũng là nội dung huấn luyện à?"
"Đúng vậy, bồi dưỡng ý thức vinh quang của bản thân.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Diệp Tinh cũng cười, nói: "Anh lập tức tới tìm em."