Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 102: Tiểu Bạch




Dưới lầu ký túc xá, Trương Mộng, Chu San hối hận, hâm mộ ghen tị.

Theo như ở chung đã lâu, các cô cũng dần dần quen biết Diệp Tinh, hiểu biết về hắn cũng không ngừng sâu sắc hơn.

Các cô cho tới bây giờ chưa từng thấy Diệp Tinh chú ý tới một cô gái nào khác, trong mắt lúc nào cũng chỉ có Lâm Tiểu Ngư, trong lòng các cô kỳ thật đều hâm mộ tình yêu như vậy.

"Nói bậy cái gì vậy."

Lâm Tiểu Ngư bị nói mặt có chút đỏ, bất quá trong lòng lại rất ngọt ngào.

......

Sau khi rời khỏi trường học, Diệp Tinh trực tiếp lái xe đến công ty đầu tư Tinh Nguyên, trên người hắn mặc chính là bộ âu phục màu đen Lâm Tiểu Ngư chọn cho hắn.

Nhìn thấy Diệp Tinh đến, lễ tân Chương Hà lập tức cung kính nói: "Diệp tổng."

Nhìn diệp tinh mặc âu phục, Chương Hà ngẩn người, cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.

Bình thường Diệp Tinh đều là mặc quần áo bình thường tiến vào, hiện tại vẫn là lần đầu tiên mặc chính trang.

Diệp Tinh nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng mặc vào âu phục, lại có một loại cảm giác thành thục khó hiểu, hơn nữa sau khi luyện thể dáng người cơ hồ hoàn mỹ, lúc này mị lực của Diệp Tinh so với lúc trước không thể nghi ngờ tăng lên rất nhiều.

Khẽ gật đầu, Diệp Tinh đi vào văn phòng.

Trong thời gian gần đây, công ty đầu tư đã phát triển liên tục, bây giờ đã có tám bộ phim được đầu tư.

Tất nhiên, bây giờ những bộ phim này đang được quay, đầu tư Tinh Nguyên liên tục đầu tư tiền, một xu vẫn chưa kiếm được.

Cho dù Diệp Tinh kiếm được hơn ba trăm triệu, nhưng trên người cũng không có bao nhiêu tiền.

Tuy nhiên, Diệp Tinh cũng không lo lắng, hắn có ký ức kiếp trước, đầu tư phòng vé điện ảnh đều có thể đạt được lợi nhuận không tồi.

"Vẫn là thiếu tiền a." Kiểm tra tình hình công ty một chút, Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Công ty đầu tư giai đoạn đầu chính là đập tiền, hiện tại Diệp Tinh cũng rất khó để tích lũy một lượng lớn tài phú trong thời gian ngắn, đương nhiên, chữa bệnh là cách nhanh nhất hắn thu được tiền.

Lúc này Hoàng gia, Đổng gia, Chu gia đều đang liên hệ với đại gia tộc, nếu có bệnh nhân cần hắn trị liệu, vậy tài phú trên người hắn sẽ tăng vọt.

Trong lòng buồn rầu, nhưng mà một ngày sau, lại có một đạo tin tức khiến hắn kinh hỉ truyền đến.

Đổng gia gọi điện thoại tới, lại có một đại gia tộc quyết định mời Diệp Tinh ra tay trị liệu.

Đi trước qua xem bệnh nhân một chút, cuối cùng Diệp Tinh ra giá trị liệu một trăm mười triệu.

.....

Lúc Diệp Tinh hỗ trợ trị liệu thành viên đại gia tộc kia, mỗi người trong phòng Lâm Tiểu Ngư đang đi dạo phố, lúc này đây Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai cũng ở đây.

"Không dễ dàng a, hôm nay sáu người trong ký túc xá chúng ta rốt cục cũng có thể cùng nhau tụ họp." Trương Mộng cười nói.

"Đúng vậy, Giai Giai đang làm thêm không nói, Lãnh Huyên sao cậu cũng bận rộn như vậy?" Lâm Tiểu Ngư có chút nghi hoặc nói.

Ánh mắt Chu San chuyển động một chút, cười hắc hắc nói: "Nói không chừng Lãnh Huyên ở bên ngoài vụng trộm tìm bạn trai, không nói với chúng ta."

"Thật sao? Lãnh Huyên?"

" Mau nói, là ai?"

Mấy cô gái khác cười hì hì nói.

Chu Lãnh Huyên lắc đầu nói: "Không có."

Mấy ngày nay cô không ở trong phòng ngủ ở Ký túc xá, là ở chỗ chị gái mình, Chu Vĩ Thiên bình phục, mẹ cô khẳng định phải đến thăm một chút.

Đây là cơ hội tốt để gặp Chu Kinh Thiên, cho nên hai chị em các cô bày mưu tính kế một chút.

Thế nhưng, ba mẹ bọn họ gặp mặt vẫn giống như trước kia, không có bất kỳ dấu hiệu hòa giải nào.

"Tiểu Ngư, tôi đói bụng."

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm non nớt truyền đến, mấy người ngẩng đầu nhìn lại, một con chim nhỏ màu trắng bay tới, ở trước mặt Lâm Tiểu Ngư huy động cánh không ngừng nhào tới.

"Tiểu Bạch tới rồi." Mấy cô gái nhìn con vẹt trắng, trên mặt đều lộ ra vẻ yêu thích.

Lâm Tiểu Ngư lấy ra một số loại hạt từ túi của mình và sau đó đặt nó trong tay.

Con vẹt trắng nhất thời ăn, còn thỉnh thoảng nói: "Thật ngon."

"Tiểu Ngư, con vẹt này của cậu sắp thành tinh rồi."

"Đúng vậy, quá thông minh, tựa như tiểu hài tử vậy."

......

Trương Mộng, Chu San San thán phục nói.

Họ có ba con vẹt trong ký túc xá.

Nhưng mà Hạ Lâm bởi vì xấu hổ, cho nên dù mua vẹt cũng không có mang theo, đặt ở chỗ Thạch Lỗi.

- Lãnh Huyên, con vẹt của cậu đâu? Trương Mộng nhìn Chu Lãnh Huyên nói.

"Lần trước về nhà, mẹ tôi đặc biệt thích, liền cho mẹ tôi rồi." Chu Lãnh Huyên trả lời.

Cô nhìn con vẹt trong tay Lâm Tiểu Ngư, cô biết những con vẹt này đều do Diệp Tinh bồi dưỡng ra.

Nhưng mà cô cũng có thể cảm giác được, con vẹt cô mua so với con vẹt Lâm Tiểu Ngư mua, tựa hồ kém hơn rất nhiều.

"Ai nha." Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Chu Lãnh Huyên cảm thấy trên đùi mình tê dại, sau đó một đạo thanh âm của tiểu hài tử vang lên.

Cúi đầu nhìn lại, một tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ có ba, bốn tuổi tựa hồ đụng phải chân nàng, đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Em không sao chứ?" Chu Lãnh Huyên vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ tiểu cô nương dậy.

"Không có việc gì đâu chị ơi." Tiểu cô nương thở dài nói, ánh mắt của cô lại sáng lấp lánh nhìn con vẹt trong tay Lâm Tiểu Ngư, trong mắt có một chút hâm mộ: "Con chim này thật đáng yêu nha."

Lâm Tiểu Ngư nghe vậy, cười ngồi xổm xuống, nói: "Tiểu Bạch, chào hỏi cô bạn nhỏ đi."