Nghe vậy, lông mày Đỗ Vân Lạc hơi nhíu lại, rất nhanh, liền lại giãn ra.
Kim Thụy đứng ở một bên, tất nhiên là nhìn thấy thật sự rõ ràng.
Mặc dù không biết vì sao tiểu thư nhà mình có chút bài xích Chân Văn Khiêm, nhưng nếu Kim Thụy đã nhìn ra, liền bất động thần sắc dịch chuyển, vừa lúc đứng ở giữa Đỗ Vân Lạc cùng Chân Văn Khiêm.
Chân Văn Khiêm nghiêng nghiêng nhìn qua Kim Thụy, nha hoàn kia cúi đầu, nhìn qua góc độ này, căn bản không phân biệt được thần sắc đối phương.
Hắn lại đem ánh mắt rơi xuống trên người Đỗ Vân Lạc.
So với bánh gạo nếp khi còn nhỏ, Đỗ Vân Lạc đã lớn. Dáng vẻ thân hình của nàng giống Chân thị, không rõ diễm lệ, lại giống như trăng nửa thán sau lơ lửng trên bầu trời, ôn nhã điềm đạm, lại không mất đi quyến rũ.
Ánh đèn lồng lay động, bóng dáng chiếu lên bức tường trắng trên hành lang cũng lắc lư theo, mà chủ nhân của cái bóng kia, đứng thẳng tắp, con ngươi trong trẻo nhìn về phía phòng khách, không vội không nóng nảy.
"Bây giờ, biểu muội thay đổi rất nhiều."
Đỗ Vân Lạc hơi giật mình, đảo mắt nhìn về phía Chân Văn Khiêm đột nhiên thốt ra một câu.
Chân Văn Khiêm tuy rằng không có lảng tránh ánh mắt, nhưng ánh mắt thản nhiên, dường như là một câu thăm hỏi cực kỳ bình thường giữa huynh muội, rơi vào trong mắt Đỗ Vân Lạc, ngược lại so với ánh mắt lúc trước ở trong phòng khách chạm tới còn lỗi lạc hơn.
Cho dù cảm giác quái dị trong lòng còn chưa rút đi toàn bộ, chống lại đôi mắt như vậy, dựa vào thân phận biểu huynh muội của hai người, nàng cũng không thể quá mức bỏ qua.
"Chuyện khi còn bé, kỳ thật ta không nhớ rõ lắm. Bất quá, dù sao cũng là lớn hơn mấy tuổi, sẽ có chút thay đổi." Đỗ Vân Lạc thản nhiên nói.
Thanh âm thanh thúy như trân châu rơi xuống trong đĩa ngọc, Chân Văn Khiêm mím môi, còn muốn nói gì đó nữa, chỉ thấy cách đó không xa có đèn lồng chiếu tới.
Không chỉ một cái.
Hắn lại nuốt lời trở về, lẳng lặng chờ người tới.
Là Chân Văn Đình và Triệu ma ma.
"Ta vừa trở lại, vừa vặn gặp Triệu ma ma đến mượn lửa, cùng nhau đi ra, nhìn thấy nơi này có đèn lồng, ta còn đang suy nghĩ là ai đây, lại đây nhìn một cái, thì ra là đại ca nha". Chân Văn Đình cười khanh khách cùng hai người chào hỏi, "Đây là khuyên tai của biểu tỷ phải không? Nó rơi trong phòng khách. Ta đã nhặt nó lên. "
Đỗ Vân Lạc nói cảm ơn.
Bông tai Nam Châu nhỏ gọn. Đỗ Vân Lạc nhận lấy, giơ tay lên liền treo lại vành tai.
Dưới ánh sáng ấm áp, càng có vẻ nửa khuôn mặt ôn nhuận.
Chân Văn Đình cùng Triệu ma ma nói: "Một đường trở về, ma ma vẫn còn nhớ đường chứ? Có muốn ta gọi một người dẫn đường? "
Triệu ma ma nhìn thấy Chân Văn Khiêm đang chiếu đèn lồng cho Đỗ Vân Lạc, vội vàng phúc thân kiến lễ, lại cùng Chân Văn Đình nói: "Nhị tiểu thư, nô tỳ nhận ra. "
Chân Văn Đình chớp chớp mắt. Bừng tỉnh nói: "Cũng đúng, Triệu ma ma trước kia chính là ở trong phủ hầu hạ. Con đường ở sân sau này, ma ma nhắm mắt lại đều nhận ra. Thời gian không còn sớm, không trì hoãn biểu tỷ nghỉ ngơi. "
Đỗ Vân Lạc thấy Triệu ma ma trở về, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đi nữa. Nàng luôn không thích cùng Chân Văn Khiêm một chỗ, mặc dù đối phương lỗi lạc, nhưng đáy lòng nàng luôn cảm thấy có chỗ kỳ quái. Nàng muốn né tránh.
Kim Thụy tiếp nhận đèn lồng, Triệu ma ma đỡ Đỗ Vân Lạc đi sâu trong hậu viện.
Chân Văn Đình nhìn bóng dáng càng đi càng xa. Quay đầu thấy Chân Văn Khiêm bên cạnh cũng không nhúc nhích, nàng kéo khóe môi, nói: "Đại ca, nếu không đi, tiền viện sắp khóa cửa rồi. "
Chân Văn Khiêm nhắm mắt lại, chậm rãi mở ra, gật gật đầu với Chân Văn Đình, xoay người đi.
Bước chân của hắn không nhanh không chậm, bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi tới từ sau lưng, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng hừ lạnh của Chân Văn Đình kẹp trong tiếng gió.
Không để ý tới, Chân Văn Khiêm dừng bước cũng không dừng lại, đi qua hành lang, xuyên đường.
Trong đầu chính là nam châu giống như bạch ngọc, vành tai giống như bạch ngọc, hắn từ từ thở ra một hơi.
Vậy thật sự là trăng nửa tháng sau nha.
Chỉ có sau nửa đêm mới có thể xuất hiện trăng nửa tháng sau, nếu không có kiên nhẫn chờ đợi, mơ mơ màng màng ngủ, vừa tỉnh lại, đã là bình minh.
Hắn ta đã ngủ quên.
1
Khi Đỗ Vân Lạc trở lại tiểu viện, Vương thị đã rời đi, trong phòng chính thắp đèn, phản chiếu bóng dáng bận rộn của Chân thị.
Xem ra, Đỗ Hoài Lễ thật sự uống nhiều rượu, Chân thị không chịu sai nhân thủ, tự mình hầu hạ.
Đỗ Vân Lạc thấy thế, cũng không đi vào gây rối, bảo Triệu ma ma đi cùng Chân thị báo, tự mình cùng Kim Thụy trở về phòng.
Vào buổi chiều, ngôi nhà đã được trang trí gần như xong.
Lần này trở về chỉ là ở lại chút thời gian, Đỗ Vân Lạc không chú ý như vậy.
Kim Thụy bảo tiểu nha hoàn lấy nước, hầu hạ Đỗ Vân Lạc rửa mặt chải đầu, nàng vốn định thử hỏi Chân Văn Khiêm sự tình một chút, có thể thấy được Đỗ Vân Lạc mất hứng cũng không đề cập tới.
Trong nội thất bày một chiếc giường kéo gỗ lê hoa, chế tác tinh xảo, vốn không nên đặt ở trong sương phòng này, bởi vì Chân thị mang theo Đỗ Vân Lạc trở về ở, Trần thị đặc biệt sai người dời tới, nói là biểu cô nương từ đồ ăn vặt ăn mặc đều là tinh quý, sợ nàng ở không tốt, không có tinh thần.
Gối đệm chăn trên giường đều là mới, Đỗ Vân Lạc nằm xuống, Kim Thụy thay nàng chỉnh lại góc chăn, buông màn che treo trên màn trướng xuống, cầm lấy ngọn đèn trên bàn đi ra ngoài, ở bên ngoài thổi tắt, để tiểu thư ở trên giường nghỉ ngơi.
Kim Thụy không mệt, nhưng nàng sợ lăn qua lộn lại quấy nhiễu Đỗ Vân Lạc, chỉ có thể nằm thẳng mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Lúc trước khi Đỗ Vân Lạc trở về, Kim Thụy còn nhỏ không theo giúp đỡ được, đây là lần đầu tiên nàng đến Chân gia.
Một ngày trôi qua, chỉ cảm thấy mỗi người đều thân thiết hòa ái, các phu nhân cô nương cũng dễ nói chuyện, không giống ở Đỗ gia, Mạc thị cùng Liêu thị suy nghĩ tâm tư liền chờ mưu tính cái gì.
Cũng chỉ có nhà người như vậy, mới nuôi ra được tính tình tốt như Chân thị đi.
Bất quá, Chân gia đại gia kia...
Tiểu thư bài xích như vậy, gọi là kỳ lạ.
Kim Thụy nghĩ không ra, chậm rãi cũng không muốn nghĩ nữa.
Trong nội thất, Đỗ Vân Lạc ngủ rất nông.
Mấy ngày trước trên đường cảm giác mệt mỏi này lại cuốn tới, nửa đêm trước lăn qua lộn lại, sau nửa đêm ngủ say, lúc mở mắt lại không biết mơ thấy cái gì, cả trái tim trống rỗng.
Hầu lão thái thái thấy Đỗ Vân Lạc tinh thần không tốt, ôm nói: "Là lạ giường sao? "
Đỗ Vân Lạc hàm hồ gật đầu.
Trần thị đứng ở một bên, nói vài câu trấn an, đáy lòng lại có chút hưng khánh, may mà là nâng giường thiên công thượng hảo đi, bằng không, chính là minhg chậm trễ.
Ban đêm, Chân thị bảo Kim Thụy thắp hương an thần.
Mấy ngày kế tiếp, Đỗ Vân Lạc ngủ không tốt, nhưng cũng không đến mức kém.
Đợi đến ngày 27, Hầu lão thái thái đại thọ năm mươi.
Trong phủ thiết yến, mời chính là người quen biết giao hảo trong ĐồngtThành.
Hầu lão thái thái một người điền phòng, không có con ruột, lại có thể có được hai con riêng cùng con dâu thật lòng hiếu thuận, điều này ở trong Đồng thành vốn là khiến người ta hâm mộ, hiện giờ lại nhìn cô thái thái gả vào kinh thành cùng cô lão gia, biểu cô nương cùng nhau trở về tham dự thọ yến, khiến Hầu lão thái thái rất là thể diện.
Tân khách biết Đỗ Vân Lạc chính là tứ hôn Thế tử Định Nguyên Hầu phủ, sáng tối đều phải khen ngợi một phen bộ dáng tốt, phúc khí tốt.
+
Hầu lão thái thái cười, nửa điểm cảm xúc không lộ, nhưng rơi vào trong mắt Chân thị, rốt cuộc là đau lòng, nàng nhìn ra được, trong mắt Hầu lão thái thái có vài phần cô đơn.