Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 89: Thư thản




Lý gia biết khó mà lui.



Đỗ Vân Lạc cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh Hạ lão thái thái, nói: "Tổ mẫu, may mà người trả lời kiên định, nếu không, người ta nhắc Tam ca không chừng lại muốn nói Tứ ca. "



Hạ lão thái thái liếc xéo Đỗ Vân Lạc một cái, chỉ gậy đấm xoa bóp, Lan Chi thông minh đến đấm chân cho bà,lLão thái thái mới hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ tổ mẫu là lão hồ đồ sao? "



Mấy năm trước, trước khi Đỗ Vân Thao cưới Nhan thị, Hạ lão thái thái đã từng có tâm tư kết thân với Lý gia, nhưng bà thử mở miệng, bên kia hoàn toàn nghe không hiểu.



Hạ lão thái thái cũng chết tâm tư kia, chọn Nhan thị vào cửa.



Sau khi Nhan thị gả vào, liền theo trưởng phòng ở Lĩnh Đông, Hạ lão thái thái cùng nàng gặp nhau rất ít, nhưng Dương thị vẫn nhiều lần khen ngợi con dâu này, điều này khiến Hạ lão thái thái rất hài lòng.



Đỗ gia có Đỗ Vân Lạc gả cao, cũng có Đỗ Vân Hồ gả thấp, quan trọng nhất chính là hài lòng với nhau.



Chỗ Lý gia, mặc dù là môn hộ tương đương, nhưng không như ý, vẫn là quên đi. Họ không muốn ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hôm nay là ngược lại.



Nâng cao giẫm thấp là chuyện thường, nếu thật sự thích hợp, chuyện cũ tiền trần mở một con mắt nhắm một con mắt, không cần tính toán chi li, như vậy có vẻ nhà mình đặc biệt bụng dạ hẹp hòi.



Nhưng Đỗ Vân Lan thật sự là đang hứa hôn, nửa câu nói dối cũng không có, về phần Đỗ Vân Địch, Hạ lão thái thái cũng chỉ có một câu, đó là chuyện Đỗ Công Phủ quan tâm, bà tuyệt đối không nhúng tay vào.



Đỗ Vân Lạc kéo Hạ lão thái thái, cười hì hì: "Tổ mẫu sao lại là lão hồ đồ chứ. "



Hạ lão thái thái ở trên mu bàn tay Đỗ Vân Lạc không nhẹ không mạnh vỗ lại một cái.



Cười qua, Hạ lão thái thái nghiêm trang nói với mấy cô nương: "Mặc kệ như thế nào. Chuyện này buồn bực trong lòng là tốt rồi, đừng đi nói ra ngoài, ngược lại khiến cô nương nhà người ta không dễ làm người. "



Mấy người đều đồng ý.



Tuy rằng không muốn kết thân, nhưng cũng không cần phải kết thù.



Có lần này khéo léo cự tuyệt, về sau Lý lão thái thái đến cửa cũng sẽ thận trọng hơn rất nhiều, thật sự không cần phải trở mặt.



Vào ban đêm, so với ban ngày. Thoáng cái vắng vẻ hơn rất nhiều.



Đối diện với Đông Xuyên viện trống rỗng. Chân thị đứng hồi lâu, mới xoay người trở về phòng.



Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hoài Lễ liền ra cửa.



Hoàng Thái Phi hồi kinh. Lễ Bộ mỗi người đều bận đến chân không chạm đất.



Hắn bởi vì phải gả trưởng nữ, được LễbBộ thượng thư cùng hai vị thị lang đồng ý, không có đi bến phà Thanh Liễu nghênh đón, nhưng đến kinh ngày này thì đoạn đứt không thể trốn lười.



Trong nha môn, không ít quan viên đều thức cả đêm, thấy Đỗ Hoài Lễ tiến vào, gặp nhau liền chúc mừng, lại tiếc nuối hôm qua không đến cửa ăn rượu.



Thạch thị lang trước mắt đều xanh biếc, lắc đầu nói: "Không uống được rượu của nha đầu Vân Như. Lần sau lúc Vân Lạc nha đầu xuất giá, ta nhất định phải uống ba đại đàn. "




"Tự nhiên tự nhiên, hôn sự của Vân Lạc vẫn là người đàn gái mà."



Mà trong Thanh Huy Viên, Chân thị ngồi trong phòng, nghe thấy có người vén rèm châu tiến vào. Nàng quay đầu đi, chỉ nhìn thấy một mình Đỗ Vân Lạc, không khỏi thở dài.



Đỗ Vân Lạc biết tâm tình Chân thị, làm nũng trêu chọc hai câu, Chân thị không nhịn được nở nụ cười, hai mẹ con cùng nhau đi vào trong Liên Phúc Uyển.



Hạ lão thái thái ngày hôm qua náo nhiệt cả ngày, hôm nay cũng có chút mệt mỏi, đợi sau khi thỉnh an, liền kêu tất cả mọi người tản đi.



Đỗ Vân Lạc đi theo Chân thị trở về.



Chân thị bày gối, dựa vào giường, nhắm mắt nói: "Phụ thân ngươi đã sớm đi ra ngoài, nghe nói Hoàng Thái Phi hôm nay vào kinh, Thế tử cũng cùng nhau trở về. "



Nhắc tới Mục Liên Tiêu, Đỗ Vân Lạc có một khoảnh khắc xuất thần, một lúc lâu sau nói: "Trở về ta cũng không được thấy."



Ngữ khí u ám.



Chân thị chỉ vào Đỗ Vân Lạc, thấy nàng bộ dáng đáng thương hề hề, giáo huấn không ra được miệng, chỉ có thể lắc đầu thở dài: "Nhìn thấy thì ngươi có thể như thế nào? Ngươi đi trên đường cái nhìn Hoàng Thái Phi nghi giá, chen chúc trong đám người liền thấy Thế tử cưỡi ngựa từ trước mặt ngươi đi qua, ba ba nhìn bóng người từ xa đến gần, lại từ gần đến xa, ngươi liền thoải mái sao? "



Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt.



Nàng chỉ muốn gặp hắn ta.




Ngày đêm suy nghĩ, suy nghĩ trong năm mươi năm.



Không có thành thân, không dễ dàng gặp, có thể từ xa đến gần như vậy, lại từ gần đến xa nhìn một cái, nàng chính là thoải mái mà.



Những lời này, Đỗ Vân Lạc một chữ cũng không dám nói với Chân thị, nàng sợ Chân thị tức giận đến mức lấy gối đánh nát nàng.



Nhưng cho dù không nói, chẳng lẽ Chân thị còn nhìn không thấu chút tâm tư của Đỗ Vân Lạc?



"Ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này!" Chân thị bất đắc dĩ.



Đỗ Vân Lạc cười bồi thường chen chúc bên cạnh Chân thị, nói những lời tốt đẹp, Lúc này Chân thị mới buông tha cho nàng.



Trưởng nữ xuất giá, đêm qua Chân thị lăn qua lộn lại không ngủ, liền nghĩ Đỗ Vân Như ở Thiệu gia có bị bạc đãi hay không, đêm tân hôn, cô gia có hiền lành săn sóc hay không, nếu không phải vì Đỗ Hoài Lễ sáng sớm phải ra ngoài, Chân thị sợ là trằn trọc đến hừng đông.



Lúc này rảnh rỗi, buồn ngủ ập đến, Chân thị trầm ngủ thiếp đi.



Giường không nhỏ, Đỗ Vân Lạc cũng cởi giày, rụt ở bên cạnh Chân thị, kéo một cái chăn mỏng, cùng nhau ngủ.



Trong đầu nàng đều suy nghĩ, một tháng nay, Mục Liên Tiêu vừa đến Lĩnh Đông lại đến bến phà, mặt trời nắngnhư vậy, có phải là rám nắng hay không.



Nghĩ lại, Mục Liên Tiêu luyện võ luôn đem bản thân phơi thành màu đồng cổ, hẳn là đến cùng, đen không nổi...




Mơ mơ màng màng, liền ngủ thiếp đi.



Đỗ Vân Như nói không sai, Đỗ Vân Lạc ngủ rất không thành thật, bất quá nửa canh giờ, Chân thị liền bị nàng làm cho tỉnh lại.



Ôm Đỗ Vân Lạc chen chúc trong lòng nàng, Chân thị bất tri bất giác cong khóe môi.



Sự liều lận của nàng, cho dù trong lòng sẽ nhớ thương một người, bản chất vẫn là một tiểu cô nương dính lấy mẫu thân không buông.



Ban đêm, Đỗ Vân Lạc nghỉ ngơi ở Thanh Huy Viên.



Từ lúc trước khi hồi phủ dưỡng thương đem Tây Xuyên Viện thu thập ra, Chân thị vẫn gọi người sửa sang lại, Đỗ Vân Lạc lúc nào muốn ở lại cũng được.



Ngày hôm sau trời vừa sáng, Đỗ Vân Lạc liền mở mắt ra.



Kim Thụy vừa giúp nàng trang điểm, vừa cười nói: "Tiểu thư là nhớ thương đại cô nãi nãi đúng không? Nô tỳ vừa mới đi vào bếp nhỏ lấy nước nóng, nghe nói chỗ thái thái cũng tỉnh, cũng đang ngóng trông cô nãi nãi trở về cửa. "



Kim Thụy theo sở thích Đỗ Vân Lạc ngày thường chải đầu cắm trâm.



Đỗ Vân Lạc trước sau soi gương, gập đầu nói: "Đẹp mắt. "



Kim Thụy cười khanh khách muốn thu dọn bàn trang điểm, Đỗ Vân Lạc lại nói: "Giúp ta tháo rời. "



Kim Thụy ngẩn ra.



"Ta đẹp như vậy, sẽ đem đại tỷ so sánh xuống, ngươi giúp ta che đậy lại đi."



Kim Thụy không nhịn được cười khom lưng, Đỗ Vân Lạc nghiêm trang nói những lời thiếu khiêm tốn này, nếu Đỗ Vân Như nghe thấy, bảo đảm lại muốn nhào tới gãi nàng.



Cười thì cười, Kim Thụy vẫn dựa theo ý của Đỗ Vân Lạc, thay nàng đổi diện mạo, nói: "Tiểu thư vốn là xinh đẹp, che đậy không được nha. "



"Tận lực là tốt rồi, được nhiêu hay nhiêu."



Kim Thụy nhịn không được lại nở nụ cười.



Đợi đến chính phòng, Kim Thuỵ vừa nói đoạn này cho Chân thị nghe, Chân thị cười không ngừng được, lôi kéo Đỗ Vân Lạc vỗ hai cái ở trên trán nàng: "Ta thay Vân Như giáo huấn ngươi, tất cả đều nói bậy bạ. "



Trong Liên Phúc Uyển, mỗi người đều ngóng trông.



Cũng không đợi thật lâu, Đỗ Vân Như liền cùng Thiệu Nguyên Châu trở về.



+