Thủy Nguyệt dẫn người vào phòng bếp nhận cơm trưa, bên trong bận rộn xoay quanh.
Kim ma ma đứng ở hành lang, cùng Lý Đức Thuận quản phòng bếp nói chuyện.
Thủy Nguyệt cách các nàng không xa, vừa lúc nghe thấy một ít, mưa gió phải lấy củi, lúc này mới trì hoãn canh giờ, lại nói mưa to gió lớn, hàng tươi sống trên trang trại không đưa được vào thành, trong phòng bếp hôm nay ngày mai phải tiết kiệm một chút, còn nói ngoài thành có không ít nông hộ bởi vì đêm qua sét đánh bị tai họa, nếu không phải có mưa, chỉ sợ sẽ bị lôi hỏa thiêu đốt.
Lúc Thủy Nguyệt xách hộp thức ăn cầm ô rời đi, hai vị kia đang nói đến Mạc thị vội vàng ra cửa, chỉ sợ nhất thời không trở về được.
Bởi vì trời mưa, vừa qua giờ than (15-17h), bên ngoài liền tối sầm lại, không giống như trong tháng bảy, ngược lại giống như là vào mùa đông giá rét.
Lúc Đỗ Hoài Lễ trở về một thân chật vật, quan phục ướt hơn phân nửa, Chân thị thúc giục trong phòng bếp nhỏ chuẩn bị nước nóng.
Đợi Đỗ Hoài Lễ thu thập thỏa đáng, ngồi xuống uống một chén canh gừng, cả người thoải mái một chút, nói: "Mưa này quá lớn, nếu ngày mai vẫn như thế, chỉ sợ ngoại ô kinh thành đều bị ảnh hưởng."
Chân thị nghe, theo bản năng niệm một câu Phật hiệu: "Thủy Nguyệt nghe thu mua phòng bếp nói, ngoài thành còn có người bị sét đánh "
"Nghe nói, có hai thôn trang bị cháy, may mắn sau đó mưa rơi, bằng không, liền thiêu cháy. Kinh Thành hôm nay cũng bận rộn, không ít nơi bị ngập. "Đỗ Hoài Lễ vốn còn muốn nói thêm vài câu, thấy hai nữ nhi ở đây, cũng không đề cập tới.
Chờ dùng cơm chiều xong, Chân thị thấy bên ngoài mưa gió như trước, cũng không bảo Đỗ Vân Lạc chuyển về Tây Xuyên Viện, bảo Thủy Nguyệt thu dọn Bích lụa phòng cho Đỗ Vân Lạc ở lại.
Một ngày này, Mạc thị thẳng đến hơn phân nửa canh hai mới trở về, trời vừa sáng đã mời y bà, trong phòng bếp nhỏ châm lửa sắc thuốc.
Trong phủ người nhiều miệng tạp.
Đỗ Vân Lạc ở trong phòng Chân thị, đều biết hôm qua Mạc thị trở về thất hồn lạc phách. Nếu không phải Tuyền Nhân cùng Thẩm Trường Căn một trái một phải đỡ, chỉ sợ phải đặt mông ngồi xuống đất, nếu để ý thì hai cây trậm kim phượng trên đầu Mạc thị lúc ra cửa không thấy đâu.
Mỗi người đều có một lòng hiếu kỳ, nhưng chuyện liên quan đến Mạc thị, lại có gương của Triệu gia ở phía trước, người nào cũng không dám suy đoán lung tung chuyện Mạc thị.
Buổi chiều. Mưa đã ngừng.
Chân thị nhìn thời tiết. Bảo Thủy Nguyệt chải tóc lại cho bà một lần nữa, liền đi vào trong Thủy Phù Uyển thăm bệnh.
Đỗ Vân Như sắp lập gia đình, Hạ lão thái thái chú ý không cho nàng đi thăm bệnh, Đỗ Vân Lạc lại còn không thể xuống đất, hai người dứt khoát nâng bàn cờ lên, tùy ý bày quân cờ.
Nắm cờ đen trong tay. Đỗ Vân Lạc tiến lại gần thấp giọng nói: "Đại tỷ, Nhị bá nương rốt cuộc làm sao vậy? "
"Ta nào biết được." Đỗ Vân Như nói xong, thấy tròng mắt Đỗ Vân Lạc đảo qua, giơ tay điểm vào mi tâm nàng một chút, "Ngươi lại đang suy nghĩ chuyện hỗn tạp gì? "
Đỗ Vân Lạc bật cười: "Vì sao biết ta nghĩ chính là chuyện hỗn loạn? Chẳng lẽ tỷ tỷ cũng nghĩ như ta? "
Trên mặt Đỗ Vân Như đỏ lên. Không để ý đến nàng nữa..
Đỗ Vân Lạc chính là đoán mò, có thể khiến Mạc thị thất thố như thế, không phải là chuyện liên quan đến Đỗ Hoài Bình. Chính là chuyện liên quan đến Đỗ Vân Lang cùng Đỗ Vân Anh, lại là Mạc gia.
Đỗ Vân Anh mấy ngày nay thành thành thật thật ở trong Thủy Phù Uyển. Đỗ Vân Lang cũng không phải là người biết sinh sự, còn lại chính là Đỗ Hoài Bình cùng Mạc gia.
Lại đi xuống, Đỗ Vân Lạc liền đoán không ra.
Khi Chân thị đến bên ngoài Thủy Phù Uyển, Liêu thị đang muốn rời đi.
Gặp nhau, Liêu thị lắc đầu nói: "Ngày thường một người khí thế như vậy, nói ngã bệnh liền ngã bệnh, ai..."
Ngoài miệng thở dài, nhưng Chân thị vẫn nghe ra chút mùi vui sướng khi người gặp họa.
Liêu thị biết tính tình Chân thị, cũng không nói tiếp, xoay người rời đi.
Chân thị vừa đi tới bên ngoài phòng chính, liền nghe thấy thanh âm của Đỗ Vân Anh từ bên trong truyền đến.
"Người đang làm, trời đang nhìn, rõ ràng là ông trời đều nhìn không nổi nữa, bà ta còn có mặt mũi đánh ngược lại? Nếu không phải bà ta hầu hạ Tằng ngoại Tổ mẫu, sớm nên đem bà ta hưu ra ngoài!"
Chân thị hắng giọng, giương giọng gọi: "Nhị tẩu, ta đến thăm ngươi. "
Bên trong nhất thời không một tiếng động, cách một lát, Thẩm Trường Căn vén rèm đi ra, kính cẩn nói: "Tam thái thái, phu nhân chúng ta mời ngài vào phòng nói chuyện. "
Chân thị gập đầu.
Trong nội thất, Đỗ Vân Anh đứng bên cửa sổ, buông tay vấn an, Mạc thị nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Chân thị ngồi xuống mép giường, trấn an hai câu, lại hỏi Đỗ Vân Anh, Đỗ Vân Anh ấp úng đáp.
Mạc thị nửa người ngồi dậy, dựa vào gối, càng có vẻ khí sắc bà cực kém.
"Vừa rồi Vân Anh nói, ngươi đều nghe thấy rồi chứ? Làm cho ngươi chê cười. "Mạc thị ho hai tiếng, thở dài nói, "Làm vợ không dễ dàng, nhiều năm như vậy, chúng ta đều là bổn phận quy củ làm vợ, lại có người trên đầu sừng dài, càng ngày càng vượt bổn phận. "
Có vài lời, Mạc thị nghẹn lâu, ngày thường chỉ có thể oán giận với Thẩm Trường Căn hai câu, lúc này gặp Chân thị, có vài phần thân thiết, lại cảm thấy Chân thị đã chứng kiến cách làm người của chị dâu nhà mình, liền cũng không giấu diếm, lập tức phun ra.
"Là đại tẩu của ta cùng Thái nhi xảy ra chuyện."
Chân thị nghe vậy, mi tâm nhảy dựng lên.
"Đưa Thái nhi đến thôn trang, nguyên bản chính là chỗ nhà mẹ đẻ định ra, cũng không phải chủ ý của ta, ta cho dù nói không đưa, cũng phải có người ủng hộ mới tốt, tóm lại đều trách tội trên đầu ta, ta cần gì phải đi làm kẻ ngốc?" Mạc thị nặng nề thở dài một hơi, nói tiếp, "Mấy ngày trước, vì chuyện của Phương ma ma, ta cùng nàng ta ầm ĩ một trận, nàng ta ầm ĩ nói đã xé rách mặt, cần gì phải để Thái nhi ở ngoài thành chịu khổ, muốn đem Thái nhi đón về, ta lười cùng nàng ta ầm ĩ, liền trở về trước. Chỉ là trong nhà không phải do một mình nàng định đoạt, bằng không, Thái nhi cũng sẽ không bị tiễn đi, nàng ta nháo mấy ngày không có nháo ra kết quả, trên thôn trang liền xảy ra chuyện. "
Trái tim Chân thị đập thình thịch, mãnh liệt nhớ tới lời Đỗ Hoài Lễ nói hôm qua, kinh hãi nói: "Ta nghe lão gia chúng ta nói, có thôn trang bị cháy, chẳng lẽ là..."
Mạc thị chậm rãi gật gật đầu: "Chính là thôn trang Thái nhi dưỡng bệnh, nàng bị kinh hãi, lại bịkhói hun một trận, ngất đi. May mà nhờ mưa rơi, mới không có xảy ra đại sự thể. Quản sự trên trang trại không dám chậm trễ, trời vừa sáng đã vào thành báo tin.
Đại tẩu ta biết được, làm sao còn ngồi được? Cũng mặc kệ mưa gió, chuẩn bị xe ngựa muốn chạy tới thôn trang, nào biết được, xe ngựa còn chưa ra khỏi cửa thành, lại ở trên đường ngựa bị kinh hãi, đụng phải người, bản thân nàng ta cũng ở trong xe lăn lộn điên cuồng, trên đầu dập ra máu.
Chỗ Mạc gia đến báo, ta nghĩ chung quy là đại tẩu cùng cháu gái ta, không thể làm như không biết, liền hướng Liên Phúc Uyển báo một tiếng, trở về nhà mẹ đẻ.
Ta mới vừa mới vào cửa, người trên đầu còn băng vết thương liền nhảy dựng lên, muốn xông tới liều mạng với ta, nói nếu không phải ta, Thái nhi làm sao lại rơi xuống nước, làm sao có thể bị đưa đến thôn trang, làm sao có thể thiếu chút nữa mất mạng, nàng ta làm sao có thể chịu tổn thương đầu...
Tam đệ muội, ngươi nghe xem, đây đều là lời gì!
Những năm gần đây, ta có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ, trước kia ta đối xử với Thái nhi thật tốt a, nhưng nàng làm sao báo đáp ta? Nếu không phải ngày đó tìm được kịp thời, ta lúc này đã sớm quỳ gối trước mặt Lão thái thái đến đầu gối đều vỡ vụn!
+
Ta đem Thái nhi đưa trở về, ta nói không nên tính kế Vân Lang, ta có nói sai sao? Hai mẹ con các nàng đâu, một người khóc một nháo, còn trách ngược ta.
Tất cả mọi thứ là lỗi của ta! "