Nghe vậy, Đỗ Vân Lạc vẫn đứng đối mặt với tổ phụ tổ mẫu, không vội nói mà chỉ cười nhẹ nhàng.
Đôi mắt sắc bén của Hạ lão phu nhân rơi vào ống tay áo đang bị kéo của Đỗ Vân Lạc, điều này khiến Đỗ Vân Nặc không khỏi nóng nảy, vội vàng cúi đầu xuống.
"Tổ phụ, tổ mẫu" Đỗ Vân Lạc cười nói, "Vân Lạc nghe nói hôm qua Thạch phu nhân có ghé qua phải không ạ?"
Thấy Đỗ Vân Lạc thực sự đề cập đến Thạch phu nhân, trong mắt Đỗ Vân Nặc lóe lên sự vui mừng và tự mãn, nàng thậm chí còn không chút do dự nhìn Đỗ Vân Anh, cố gắng nhìn ra manh mối nào đó trên khuôn mặt của tỷ tỷ mình, nhưng Đỗ Vân Anh lại tỏ ra hoàn toàn nghiêm túc với điều này. Vẻ ngoài ngây thơ vô tình, như người ngoài cuộc ấy, khiến Đỗ Vân Nặc nghiến răng nghiến lợi.
Mọi người chung thuyền chờ xem tiết mục, lần này Đỗ Vân Anh đứng ngoài cuộc, xem ra chỉ có nàng, Đỗ Vân Nặc, tâm tư không trong sáng.
Nghĩ đến đây, Đỗ Vân Nặc khẽ khịt mũi.
Hạ lão phu nhân và Đỗ Công Phủ nhìn nhau.
Thạch phu nhân ngày hôm qua đã đến biệt phủ, cũng không phải là lén lút, dù sao bà cũng đến với danh nghĩa thăm hỏi Chân thị bị bệnh.
Đều là gia tộc có máu mặt, Đỗ gia và Mục gia chưa từng có quan hệ thân thiết, làm sao có thể tùy tiện đường đường chính chính đến cầu hôn? Với sự phô trương quá mức, nếu chuyện hôn sự không thành, thì dù vì lý do gì, cũng chẳng ích lợi gì cho hai bên gia đình.
Vì vậy, theo thông lệ, để các phu nhân và tổ mẫu quen biết xem qua, nếu đồng ý sẽ bàn bạc thêm.
Khi đó Đỗ Công Phủ là giám khảo của cuộc thi Xuân hội của Thạch Thí Lang, sau khi từ chức thái phó, Thạch Thí Lang vẫn xem ông là thầy, Thạch phu nhân cũng đến thăm Đỗ gia thường xuyên. Nhà mẹ đẻ của Thạch phu nhân có một số mối quan hệ với Định Nguyên Hầu Phủ, vì vậy bà ta trở thành người mai mốt cho hôn sự này.
Thạch phu nhân chỉ hỏi Hạ lão phu nhân và Chân thị về vấn đề hỏi cưới Đỗ Vân Lạc, ngoài ra không ai biết chuyện này.
Hạ lão phu nhân nhìn Đỗ Vân Lạc, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ Chân thị đã tiết lộ thông tin, để cho nha đầu này biết?
Đỗ Công Phủ biết Đỗ Vân Lạc tính tình hay vặn vẹo. Những năm qua, nhìn thấy phụ nữ ở Định Nguyên Hầu gia đều là góa phụ, cho nên kinh thành ngấm ngầm dấy lên một số tin đồn rằng nữ nhi đến tuổi xuất giá không nên lấy phu quân Mục Gia, nhất định sẽ cùng chung vận mệnh.
Là một trưởng bối, ông ấy cũng không sợ
Đỗ Vân Lạc gây rắc rối. Chuyện hôn sự vốn là mệnh lệnh của phụ mẫu cùng bà mối, bản thân là tổ phụ dù gật đầu lắc đầu, đâu đến lượt Đỗ Vân Lạc nháo ra như thế nào?
Chỉ là ông ấy đã lớn tuổi, cũng không thích những chuyện ồn ào nên nói: "Đúng vậy, phu nhân đến thăm mẫu thân ngươi. Hoài Lễ là cấp dưới của Thạch Thí Lang, Thạch phu nhân nghe nói mẫu thân ngươi không được khỏe, cho nên bà ấy đến thăm với tư cách vợ của Thạch lão sư.
Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt, quả nhiên tính tình của Đỗ Công Phủ là tránh việc nặng nhưng cũng bỏ qua việc tầm thường.
Bất quá, hôm nay nàng tới đây không phải là để hỏi tội Thạch phu nhân. Nếu như nàng quá thẳng thắn, nhất định sẽ ầm ĩ, sau đó tổ phụ phải đồng ý hôn sự này không vui vẻ gì.
Đỗ Vân hít một hơi thật sâu và nói: " Nếu Thạch phu nhân đến rồi, vậy A Ngọc tỷ tỷ đâu rồi ạ?"
A Ngọc ám chỉ Thạch Quân Ngọc, nữ nhi
yêu quý của Thạch phu nhân, người có mối quan hệ thân thiết với Đỗ Vân Như.
Đỗ Công Phủ và Hạ lão phu nhân nhanh chóng liếc nhìn nhau, Đỗ Vân Lạc không biết ư?
Đỗ Vân Anh không ngờ rằng Đỗ Vân Lạc sẽ chơi bài một cách vô lý, vì vậy nàng hơi cau mày.
Đỗ Vân Lạc nói: "A Ngọc tỷ tỷ đến chơi và nói rằng chị ấy thích mẫu vẽ của Kim Thụy. Ta đã đồng ý và hứa cho tỷ ấy khi tỷ ấy quay lại. Cuối cùng, ta vẫn còn giữ nó mà chưa gửi nó ra ngoài."
Ra là vấn đề này.
Hạ lão phu nhân dở khóc dở cười gọi Đỗ Vân Lạc đến bên cạnh, gật đầu nói: "Ngươi cũng là hồ đồ, nếu đã vẽ xong mẫu thêu mà A Ngọc cô nương không tới, ngươi phái người tới đưa cho nàng ga, sau đó hạ nhân quay trở về, như vậy cũng không được sao?
Đỗ Vân Lạc mím môi, nàng biết mình nên làm gì và nên nói gì vào lúc này, nàng bày ra
một bộ dạng vừa đau khổ vừa diễm lệ, giống như nàng bị người khác làm khó.
Nàng đã suy nghĩ cẩn trọng, nhưng cuối cùng nàng ấy không còn cách nào khác là phải cúi đầu xuống để không ai có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của mình. Vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh, Đỗ Vân Lạc nói: "Tổ mẫu cũng biết ta rồi mà, tỷ ấy không thích ra ngoài, thị nữ và cung nữ bên cạnh cũng không ra ngoài, ta đi loanh quanh cũng không biết cửa phủ Thừa tướng mở ra ở đâu, có thể gửi đồ ở đâu được đây."
"Chèn đét ơi!" Hạ lão phu nhân cười ha hả, "Đây là ngươi muốn nhờ vả lão nương ta sao? Ha ha. Không sao, được rồi, ta để Từ ma ma đi phủ Thừa tướng đưa đồ giùm ngươi."
"Vậy ta đa tạ tổ mẫu đã giúp đỡ."
Hạ lão phu nhân đáp ứng, sau đó hỏi: "Mẫu vẽ gì? Để ta xem qua một chút, nếu thấy đẹp thì để Kim Thụy vẽ thêm."
Xem tranh đương nhiên mất rất nhiều thời gian.
Đỗ Vân Nặc ban đầu muốn Đỗ Vân Lạc mất bình tĩnh trước mặt trưởng bối, nhưng cuối cùng lại khiến nàng hành động như một đứa trẻ ngoan, nàng ta tức giận đến mức không muốn ở lại Liên Phúc Viên, vì vậy nàng ấy đã cáo từ ra về
Đỗ Vân Anh cũng cùng đứng dậy, lúc vén rèm đi ra ngoài, nàng quay đầu lại nhìn thật sâu vào Đỗ Vân Lạc, hôm nay Đỗ Vân Lạc thật sự rất kỳ quái.
Ở An Hoa Viên, các mẫu vẽ đều đã được vẽ sẵn, Kim Thụy nhận được mệnh lệnh, thu xếp vội vã đến Liên Phúc Viên để trình bày.
Đỗ Công Phủ không nhìn những việc này của đám cháu gái, mà ngồi trên chiếc ghế dài bên cửa sổ, tùy ý chơi với con chim két, thú cưng của ông.
Hạ lão phu nhân lật xem từng cái một, gật đầu lia lịa: "Thảo nào mọi người ở trước mặt ta luôn khen ngợi sự khéo léo của Kim Thụy. Mẫu vẽ này thực sự rất đẹp. Nhóm hoa mẫu đơn này trông sang trọng và kiều diễm. Còn cái này, cái này Ao Sen thêu lên là thích hợp nhất."
Hạ lão phu nhân khen ngợi, các cung nữ trong phòng đều đồng tình thêm vào, nói rằng kĩ năng như vậy không phải ở đâu cũng có, khiến lão phu nhân mỉm cười hài lòng.
Kim Thụy khiêm tốn nói: "Lão phu nhân quá lời rồi, nếu còn khen nữa, nô tỳ cũng không dám tiếp tục đứng ở chỗ này."
Hạ lão phu nhân cười nói: "Tranh thật tinh xảo, còn kỹ năng thêu thùa của ngươi thì sao?"
Kim Thụy mỉm cười, dừng một chút, rất nhanh lại bổ sung thêm: "Kỹ năng thêu thùa của nô tỳ thật sự đừng nói đến, nô tỳ cầm kim như cầm kiếm mà thêu (ý nói vụng về).
"Đáng tiếc." Hạ lão phu nhân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vân Lạc, ta nhớ tới Kim Lăng cô gái kia, hình như thêu thùa rất tốt a?"
Đỗ Vân Lạc trả lời: "Kim Lăng nhận truyền nghệ của mẫu thân nàng."
Nghĩ đến đây, Hạ lão mới nhớ ra.
Mẫu thân của Kim Lăng là một thợ thêu nổi tiếng ở Kinh thành, nhưng bà có một đứa con trai hay bị bệnh tật, để kiếm nhiều tiền hơn cho gia đình, mẹ của Kim Lăng làm việc quá sức, mắt bị hoa nên không thể thêu được nữa.
Chân thị tốt bụng đã cho phép họ vào biệt phủ để sinh nhai, vì vậy Kim Lăng đã đi theo hầu Đỗ Vân Lạc.
"Kim Lăng là một người hiểu biết, làm tốt công việc của mình và rất đáng tin cậy. Mọi người đều rất thích con bé." Hạ lão thở dài.
Đầu của Kim Thụy cúi xuống, nàng ấy cắn dưới của mình..
Hạ lão phu nhân ngừng nói về thị nữ, hỏi: "Đây là cho A Ngọc cô nương sao?"
"Dạ." Sau khi Đỗ Vân Lạc nói xong, nàng liền chọn một vài cái.
Ao sen, Hí thủy Đồng tử.
Hạ lão phu nhân lẩm bẩm, đây đều là hoa văn chuyên sử dụng cho các hỷ sự, tại sao...
Đỗ Vân Lạc lật xem một lúc rồi nói: "A Ngọc tỷ tỷ nói rằng các hoa văn này sẽ được thêu cho Đại tỷ. Ôi cô nương lớn lên phải xuất giá, muốn cản cũng không được. Tổ mẫu, ta là người nhỏ tuổi nhất trong số các chị em. Đợi các chị em xuất giá hết, còn lại một mình ta chắc quản sự không xuể."
Hạ lão phu nhân huých Đỗ Vân Lạc: "Ngươi cũng biết ngươi tới tuổi sắp xuất giá? Vậy tại sao ngươi lại nói là mọi người, Vân Nặc chỉ lớn hơn ngươi nửa tuổi, ngươi muốn ở nhà bao lâu nữa? Kiểu gì ta cũng sẽ nhanh chóng đuổi ngươi ra ngoài thôi!"
Đỗ Vân Lạc đưa đồ cho Từ ma ma: "Ma ma gửi đồ giúp ta. Ta về trước đây, nếu ta không đi, tổ mẫu sẽ đuổi ta đi."
Hạ lão phu nhân nhìn Đỗ Vân Lạc đi ra ngoài cười mắng chửi, đến khi không thấy bóng dáng nữa, nụ cười trên mặt cũng biến mất, bà quay đầu nhìn Đỗ Công Phủ, trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy Vân Lạc biết hay không biết? Làm sao ta nghe được trong lời của con bé đây là có ý gì?"