Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 49: Anh trai




Chân thị nghe vậy, liền đứng lên, sửa sang tóc mai và vạt áo, vừa hỏi vừa đi ra ngoài: "Thủy Nguyệt, ngươi nhìn xem ta đã chỉnh tề chưa? Khí sắc có được không? "



Thủy Nguyệt thay Chân thị vén rèm, cười đáp: "Phu nhân, ngài yên tâm, nhìn rất có tinh thần. "



Đỗ Vân Lạc đem lời của hai chủ tớ nghe rõ ràng, không khỏi bật cười: "Đây đâu phải là ca ca trở về, người ngoài không biết, còn tưởng như phụ thân đã trở về. "



Chân thị đã đi ra ngoài nên không nghe thấy lời này.



Đỗ Vân Như quay đầu, muốn nghiêm mặt huấn luyện Đỗ Vân Lạc nói chuyện không tôn ti, nhưng nghĩ đến bộ dáng Chân thị, cũng không làm được bộ mặt nghiêm túc, đấm lên lưng muội muội hai cái: "Ăn nói hồ đồ! Tứ đệ hiếu thuận, hắn một mình học tập bên ngoài, nếu trưởng bối trong nhà thân thể không khỏe, hắn lại không ở bên cạnh, đáy lòng hắn cũng lo lắng. Nào giống như ngươi, quỷ nhỏ không có lương tâm, cũng không biết cảm thông tâm tình mẫu thân, còn nói những lời đáng ghét. "



Đỗ Vân Lạc ngước mắt lên, vừa muốn phản bác nói mình mới không phải không có lương tâm, mãnh liệt nhớ tới trước kia, con ngươi của nàng đột nhiên tối sầm lại.



Nàng cũng không phải là một người không có lương tâm, không hiểu không thông cảm cho trưởng bối sao?



Thế cho nên sau khi Chân thị bệnh qua đời, ở trên linh đường, Đỗ Vân Địch luôn tươi cười đối đãi với người khác lại hung hăng giơ tay tát nàng một cái.



Từ sau lần đó, nàng chưa từng gặp qua Đỗ Vân Địch.



Chớp mắt, đã hai mươi mấy năm trôi qua, chớp mắt lần nữa, đã trở lại trong khuê các.



"Muội! "Đỗ Vân Như thấy mấy câu nói của mình khiến Đỗ Vân Lạc bối rối, rốt cuộc là đau lòng ấu muội, kéo tay nàng, nửa kéo nửa đưa nàng ra ngoài, "Không phải nghĩTứ đệ cho ngươi thứ gì tốt sao? Hãy đến xem thử nào."



Hai tỷ muội ra khỏi chính phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy Đỗ Vân Địch quỳ trên mặt đất, bùm bùm chính là ba cái dập đầu vang lên, Thủy Nguyệt cùng Triệu ma ma cùng nhau đỡ hắn dậy.



Chân thị đỏ mắt nhận lễ, lúc này mới ôm lấy Đỗ Vân Địch, ôn tồn nói: "Đứa nhỏ này! Cùng nương lễ nghĩa cái gì? Cho dù thật sự muốn dập đầu, chờ vào phòng lót bồ đoàn lại dập cũng không muộn, thật sự là có lòng, lại còn dập nặng như vậy, để cho nương nhìn một chút xem cái trán này đều rách da. "



Chân thị đau lòng, lại không dám xuống tay xoa, chỉ có thể thổi khí.



Đỗ Vân Địch đã mười lăm tuổi, nhưng hết lần này tới lần khác Chân thị đối xử với hắn như tiểu hài tử, vừa dỗ vừa thổi, làm cho hắn không khỏi đỏ mặt.



Dư quang thoáng nhìn thấy Đỗ Vân Như cùng Đỗ Vân Lạc đứng ở phía sau mím môi cười thẳng, Đỗ Vân Địch vội vàng nháy mắt cầu cứu các nàng.



"Mẫu thân, Tứ ca mới trở về, mặt trời bên ngoài nắng quá, chúng ta mau trở về phòng đi, trong phòng mát mẻ hơn". Đỗ Vân Lạc nhẹ nhàng nói.



Chân thị ngẩn ra, trong đôi mắt thấy mặt trời lắc lắc lư, lúc này mới mạnh mẽ gật đầu một trận: "Bảo bối nói đúng, Vân Địch, mau theo mẫu thân vào phòng. "



Đỗ Vân Địch đứng lên, thuận tay phủi vạt áo, lúc đi ngang qua bên cạnh tỷ muội, hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy hai má Đỗ Vân Lạc.



Đỗ Vân Lạc mở to hai mắt trừng mắt nhìn hắn, hai má bị nắm chặt, thanh âm nói chuyện đều trở nên khác với bình thường: "Tứ ca ngươi làm cái gì! Ta cũng giúp ngươi rồi mà!"



" Ta liền nói ngươi làm sao có lòng tốt, " Đỗ Vân Địch cười đến thoải mái, "Thì ra là nhớ thương trong phòng có chậu băng mát mẻ, không chịu cùng ta ở bên ngoài phơi nắng. "



Dứt lời, nghe Chân thị ở bên trong thúc giục một tiếng, Đỗ Vân Địch mới buông tay, cất bước đi vào.



Đỗ Vân Lạc xoa xoa hai má, cúi đầu nói: "Chó cắn Lữ Động Tân. "



Nàng nghĩ đến chuyện trước kia, trong lòng áy náy không thôi, thấy Đỗ Vân Địch cầu cứu, lúc này mới nhanh chóng giúp đỡ, nào biết được, làm người tốt không dễ.




Đỗ Vân Như cười híp mắt: "Ai bảo ngươi luôn thích xem lúc Tứ đệ bị chê cười. "



Nghe vậy, Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt, sau đó cũng nở nụ cười.



Trước kia nàng, chẳng phải chính là như vậy, ỷ vào Đỗ Vân Như cùng Đỗ Vân Địch thương nàng, liền trốn ở một bên giả mặt quỷ xem chê cười, hết lần này tới lần khác nàng lại không có tâm tư xấu, khiến người ta nổi giận cũng phải cười.



Đỗ Vân Địch hôm nay là lần đầu tiên gặp Đỗ Vân Lạc sau khi sống lại, chưa biết mấy tháng nay nàng biến hóa, chỉ coi nàng còn giống như trước kia, mới có thể trêu ghẹo nàng.



Nhưng trêu ghẹo nàng, có gì không tốt?



Đối với Đỗ Vân Lạc mà nói, chỉ cần không giống như trước kia, Đỗ Vân Địch hận nàng hận đến mức quăng nàng bạt tay là tốt rồi.



Chân thị bảo Đỗ Vân Địch ngồi xuống bên cạnh bàn, tỉ mỉ quan sát một phen, thở dài nói: "Cao lên rồi, nhưng cũng gầy đi. "



Đỗ Vân Địch đang ở thời điểm thân hình phát triển cao, Chân thị bất quá nửa năm không gặp nhi tử, liền cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều.




Đỗ Vân Như ôm Chân thị, nói: "Mẫu thân, Tứ đệ không phải gầy, là rắn chắc. "



Thấy Đỗ Vân Như nháy mắt với hắn, Đỗ Vân Địch hiểu ý, vươn cánh tay ra: "Đại tỷ nói đúng, vào mùa xuân, trong thư viện mới có một sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung, ngày thường cũng dạy chúng ta tập cho cường thân kiện thể, Sơn Trưởng nói, thân thể không tốt, cho dù là bụng kinh doanh cũng không phát huy được, bảo chúng ta học theo thật tốt. Nhi tử lễ phép nghe, liền nghiêm túc luyện tập, người xem, đây không phải là có chút hiệu quả sao? Mẫu thân, người nhéo nhéo thử, quả nhiên là rắn chắc. "



Những lời này rơi vào tai Chân thị, trong lòng ấm áp, nàng làm sao không biết, Đỗ Vân Địch sợ nàng lo lắng nên trấn an nàng, nhưng thấy nhi tử nói không giống giả dối, liền đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo, quả thật không mềm nhũn như trước, không khỏi gấp gật đầu: "Uhm không sai."



Nói đến thư viện, Chân thị thiếu không hỏi nhiều câu học hành cùng sinh hoạt.



Đỗ Vân Địch đáp lại, lại nói: "Mẫu thân, nhi tử nghe nói, Tổ phụ thời gian này thường xuyên đi Đông Cung? "



Học sinh Lịch Sơn thư viện, mặc dù không nhìn xuất thân, chỉ hỏi học hành, nhưng cũng có không ít quan lại như Đỗ Vân Địch trầm tâm học hành, cho nên tin tức nhạy bén một chút.



Trong những tháng này, hắn biết rõ những thay đổi trong nhà của mình.



Ấu muội cùng Thế tử Định Nguyên Hầu phủ định hôn, Đỗ Công Phủ lại vào Đông cung, thế cho nên ở trong thư viện, không khí xung quanh ít nhiều cũng có chút thay đổi.



Đỗ Vân Địch vốn định ở trên thư hỏi một câu vì sao đột nhiên lại thành như vậy, nhưng lại cảm thấy chuyện bực này đâu phải là nói hai ba câu trên thư là có thể nói rõ ràng, liền một mực kiềm ép, chờ trở về lại hỏi.



Chân thị nói với Đỗ Vân Địch: "Ngày đó nội thị đón Lão thái gia đã nói qua, là bài tập của Hoàng thái tôn được Thánh thượng xem nhưng không quá hài lòng, lúc này Thái tử mới mời lão thái gia vào cung để chỉ điểm, nhưng ngươi cũng biết thân thể Lão thái gia, đi lại nhiều có bất tiện, cho nên nửa tháng này đi ít đi một chút, nhưng cách năm vẫn sẽ có kiệu đến nghênh đón. "



Nói xong, ánh mắt Chân thị từ trên người Đỗ Vân Lạc nhẹ nhàng lướt qua.



Cô ấy chỉ nói một màkhông nói hai.



Mấy ngày nay, nàng và Đỗ Hoài Lễ lén lút trao đổi qua, trong cung bỗng nhiên làm việc như thế, đại khái là bởi vì Đỗ Vân Lạc sắp gả đi Định Nguyên Hầu phủ.



Tuy nói con dâu này thân cao thấp là do Định Nguyên Hầu phủ tự mình chọn, nhưng Thánh thượng tưởng niệm Định Nguyên Hầu phủ hy sinh, chuyện biên cương lại không thiếu tướng tài như thế, lúc này mới đối với Đỗ gia có nhiều đề cử.



"Ta ở chỗ Tổ phụ ngược lại nghe nói, nền tảng của Hoàng thái tôn cũng không kém, chính là tuổi còn nhỏ, không chịu kiềm hãm tính tình, chờ qua hai năm sẽ không giống như giờ". Đỗ Vân Địch nói xong, nhìn về phía Đỗ Vân Lạc, "Ngũ muội của chúng ta đã hứa hôn sao?"