Dụng cụ văn thư trên bàn bị dời đi chỗ khác, ở giữa trải một lớp vải bông, bày các loại đao khắc lớn nhỏ.
Đỗ Vân Lạc ngồi trên bàn, thật cẩn thận hạ đao. Cho dù đã nghĩ kỹ phải điêu khắc như thế nào, lúc thật sự xuống tay bản thân vẫn sẽ có chút do dự.
Kim Lăng ở bên cạnh, cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn.
Đỗ Vân Lạc điêu khắc hai khắc đồng hồ, cổ mỏi, buông đao xuống xoa xoa cổ, nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng cười khẽ, không khỏi cũng cười theo: "Rốt cuộc là sắp thất tịch, ai nấy đều không chịu nổi sao. "
Họ có làm phiền tiểu thư không? " Kim Lăng vòng ra phía sau Đỗ Vân Lạc, thay nàng thả lỏng cổ, "Kim Thụy ở bên ngoài trông chưng, tiểu thư yên tâm. "
"Ta có gì phải lo lắng? Dù sao cũng là Thất Tịch, chẳng lẽ còn muốn câu nệ trói buộc sao? Ngươi quay đầu lại nói với Kim Thụy, mấy tiểu nhân kia muốn đi bắt người trong mộng liền để cho các nàng đi". Đỗ Vân Lạc nói xong, nghe Kim Lăng đáp một tiếng, đột nhiên thốt ra một câu, "Kim Lăng nhi, sao ngươi không góp vui cùng các nàng? "
Động tác trên tay Kim Lăng dừng lại, nghiêng đầu ngấp nghơi cười cười: "Tiểu thư chớ trêu ghẹo nô tỳ, nô tỳ muốn ở bên cạnh tiểu thư hầu hạ. "
Đỗ Vân Lạc nhíu mày, Kim Lăng như vậy...
Nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước khi Triệu gia đến đòi Kim Lăng chính là rằm trung thu, tính toán cũng bất quá chỉ là một tháng nữa thôi.
Chẳng lẽ Triệu gia sớm đã tìm Kim Lăng, chỉ là Kim Lăng không đáp ứng, Triệu gia mới đề cập đến trước mặt nàng?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim Đỗ Vân Lạc liền vô cùng đau đớn.
Kiếp trước, nàng bị tất cả cảm xúc của mình chi phối tâm thần, ngay cả tình huống đại nha hoàn bên người cũng không thấy rõ ràng, đến cuối cùng hồ đồ đưa Kim Lăng ra cửa, cũng là đưa nàng đến Diêm Vương điện.
"Kim Lăng nhi..." Thanh âm Đỗ Vân Lạc hơi có chút phát run, "Lời này chính là ngươi tự nói, ngươi phải ở bên cạnh ta hầu hạ. Về sau, trừ phi ngươi tự tìm được chỗ hợp tâm ý, bằng không ta cũng không thả ngươi đi, nếu có người đến cầu, ngươi không muốn đi, ngươi chỉ cần nói với ta, ta sẽ giữ ngươi lại. "
Con ngươi Kim Lăng tràn đầy ẩm ướt nước mắt, cắn môi dưới, nàng rất muốn hỏi, tiểu thư có phải đã nghe nói cái gì hay không, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn nuốt xuống câu hỏi, tùy tiện đáp một tiếng.
Thanh âm kia rõ ràng mang theo nức nở.
Đỗ Vân Lạc nhạy bén, quay đầu nhìn Kim Lăng, còn chưa lên tiếng, chợt nghe thấy thanh âm Kim Thụy bên ngoài vấn an.
Là Đỗ Vân Nặc tới.
Đỗ Vân Lạc nhíu mày.
Kim Lăng vội vàng hít mũi, cúi đầu thu liễm cảm xúc.
Kim Thụy đánh rèm mời Đỗ Vân Nặc vào.
"Tứ tỷ sao lại tới đây? " Đỗ Vân Lạc tò mò, hai lần trước Đỗ Vân Nặc âm thầm đắc tội với các tỷ muội, cho nên mấy ngày nay rất ít khi đi lại ở các phòng, hôm nay không biết thổi gió gì, đột nhiên liền tới.
Đỗ Vân Nặc đi tới trước bàn làm việc, nhìn thoáng qua hoa dưa được chạm khắc một nửa, ánh mắt sáng lên: "Đây là, đây chẳng phải là buổi đua thuyền rồng ngày đó đi, Ngũ muội ngươi thật lợi hại, rõ ràng không có ở đó, lại giống như là tận mắt nhìn thấy. Ai da, thủ pháp này của ngươi thật thú vị, chỉ dùng mấy đao liền phác họa thân thuyền, tất cả chi tiết tinh lực đều ở trên người Thế tử cùng với cái trống này. "
Ai nỡ đưa tay đánh vào mặt cười.
Đỗ Vân Nặc không chỉ mỉm cười, còn khen ngợi nàng một phen, tuy rằng trong lòng Đỗ Vân Lạc mang theo phòng bị, nhưng vẫn không hiện mặt.
"Ta chính là đến xem hoa dưa của ngươi." Đỗ Vân Nặc ngồi xuống trên giường, cười nói, "Đại tỷ cùng ngươi đều đang điêu khắc hoa dưa, Tam tỷ vội vàng làm bánh xảo quả, nói là ngày mai làm mấy trò mới cho chúng ta xem một chút. Ta vừa đến chỗ tỷ ấy, bột mì bay tùm lum, tỷ ấy không chịu cho ta nhìn trước, ta đành phải đến chỗ ngươi. Đỗ Vân Anh rất có thiên phú bánh Xảo Quả, Đỗ Vân Lạc nhớ rõ, khi còn bé mỗi khi Thất Tịch, nàng đều ngóng trông Đỗ Vân Anh làm bánh hình mới.
Từ ban đầu chỉ có các tiểu động vật, đến sau này Đỗ Vân Anh xuất giá, ngay cả long phượng trình tường cũng sống động.
Người khác Thất Tịch tặng hoa dưa cho nhà chồng, Đỗ Vân Anh hết lần này tới lần khác đưa Bánh xảo quả, dùng lời của nàng nói, chủ yếu chính là nhìn tâm linh khéo léo, Bánh xảo quả vì sao lại không thể so sánh với hoa quả.
Hạ lão thái thái vừa tức giận vừa buồn cười, thấy bộ dáng bánh xảo quả kia quả thật tốt, mà hoa dưa của Đỗ Vân Anh lại có chút nhìn không được, lúc này mới đồng ý.
"Không để cho ngươi xem cũng tốt, Tam tỷ là sợ ngươi thấy được sớm nói cho chúng ta biết, ngày mai nàng lấy ra sẽ không ngạc nhiên nữa". Đỗ Vân Lạc nói.
"Cũng không thể nói như vậy." Đỗ Vân Nặc từ trong tay Kim Lăng nhận lấy canh ngọt mát mẻ, nhấp một ngụm, "Nàng cho chúng ta một chút manh mối, chúng ta đoán một đêm, ngày mai mới có thể dài cổ mà chờ nha. "
Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt, lời này hình như cũng có chút đạo lý.
"Bất quá, ta ngược lại muốn biết, nhị tẩu sắp gả vào cửa cảu chúng ta ngày mai sẽ tặng hoa dưa khắc gì, " Đỗ Vân Nặc nói, "Năm ngoái hình như là xuất thủy phù dung? Tổ mẫu lúc đó còn khen ngợi. "
Đỗ Vân Lạc cầm lấy khắc đao, một mặt điêu khắc, một mặt cùng Đỗ Vân Nặc nói chuyện phiếm.
Mặc dù cô đã tưởng tượng ra bộ dáng đánh trống của Mục Liên Tiêu, nhưng dù sao cũng không phải tận mắt nhìn thấy, liền hỏi Đỗ Vân Nặc vài câu.
Tay áo kia có xắn lên hay không, ống quần có buộc lên hay không, Đỗ Vân Nặc nhíu mày nhớ lại một phen, nhất nhất đáp.
Ước chừng mất hơn nửa canh giờ, các chi tiết kia mới tính là hoàn chỉnh.
Đỗ Vân Nặc lại nhìn, vỗ tay nói: "Lợi hại lợi hại! Bản lĩnh khắc hoa dưa của Ngũ muội quả nhiên là xuất chúng. "
Đỗ Vân Lạc nhìn trái nhìn phải một phen, thấy không có chỗ nào cần sửa nữa, lúc này mới để cho Kim Lăng thật cẩn thận cầm hoa dưa đi cất đi, lại chuẩn bị băng quấn, sáng sớm ngày mai đưa đến Định Nguyên Hầu phủ.
Thấy trong cuối phòng không có người khác, Đỗ Vân Nặc dựa vào bên cạnh Đỗ Vân Lạc, đè giọng nói: "Thái nhi tỷ tỷ sắp được đưa đến thôn trang".
Đỗ Vân Lạc ngẩn ra: "Ngươi la từ đâu vậy?
" Vừa rồi trong Thủy Phù Viên, mấy bà tử đang buôn chuyện, ta vừa vặn nghe thấy, " Đỗ Vân Nặc bĩu môi, "Chuyện đã qua gần một tháng, lúc này mới đưa..."
"Có lẽ là sợ đưa đi vội quá, ngược lại khiến người ta nghi ngờ." Đỗ Vân Lạc ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng là nghi hoặc không thôi.
Dù sao Mạc Nhược San cũng là đích nữ phòng Mạc gia, xảy ra chuyện không đàng hoàng như vậy, bị cấm túc là không tránh khỏi, nhưng đưa đến trang trại thì...
Nhất là Mạc Nhược San đã đến tuổi nói thân, lúc này đưa ra ngoài, chính là trì hoãn.
"Ngay từ đầu ta cũng nghĩ như vậy, " Thanh âm Đỗ Vân Nặc thấp hơn, xác định Kim Lăng cùng Kim Thụy đều không tiến vào, nàng mới nói, " Nghe nói, lúc mới đầu, chỗ Mạc gia có người nghĩ đại sự hóa chuyện nhỏ, có người còn muốn lật mặt một trận, nói Nhị bá nương không chiếu cố tốt Thái nhi tỷ, Nhị bá nương tức giận ở Mạc gia đập bàn. Nhị bá nương dù sao cũng là con gái ngoại giá, chuyện nhà mẹ đẻ không thể chen vào, chuyện của Thái nhi tỷ liền trì hoãn xuống. Nhưng gần đây, vừa nhìn thấy Đỗ gia chúng ta ngẩng đầu, xe ngựa Tổ phụ đi vào Đông Cung, nơi đó lập tức biến hóa, vì để trấn an Nhị bá nương, lúc này mới muốn đưa Thái nhi tỷ đi. "
Đỗ Vân Lạc kinh ngạc, cũng không phải kinh ngạc thái độ của Mạc gia, mà là kinh ngạc nguồn tin của Đỗ Vân Nặc.
Đỗ Vân Nặc nhìn ra, cũng không gạt nàng: "Trong Thủy Phù Viên các bà tử sao dám nói lung tung? Là Thẩm Trường Căn nói, ta vừa lúc nghe thấy. "
Thẩm Trường Căn là nha hoàn của hồi môn của Mạc Thị, hiện giờ còn làm việc bên cạnh Mạc Thị, rất được tín nhiệm.
Nếu là lời bà ấy nói, chuyện kia tám chín phần mười, nhưng những chuyện này hết lần này tới lần khác là từ trong miệng Đỗ Vân Nặc nói ra, Đỗ Vân Lạc không thể thiếu hoài nghi một phen.