Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 40: Bỏ qua




Chân thị trong lòng hiểu rõ, ngoài miệng lại là nửa câu không đề cập đến An Hoa viện, ngược lại nói: "Tứ đệ muội, ta nghĩ một vòng, cũng không nghĩ ra chỗ nào tốt, không biết ngươi có hài lòng chỗ nào hay không? Nếu là khả thi, ta cũng đi đến trước mặt Lão thái thái giúp ngươi nói một chút."



Liêu thị ăn một cái đinh mềm, nhưng da mặt nàng có hạn, ám chỉ thì ám chỉ, rốt cuộc không có cách nào thẳng thừng cùng Chân thị thảo luận An Hoa viện, chỉ có thể ngấp nghé nói: "Đây không phải là không có chủ ý mới đến thương nghị với ngươi sao?" Liêu thị thấy Chân thị không buông ra, đành phải bỏ qua, lấy cớ dùng cơm trưa, đứng dậy cáo từ.



Chờ Liêu thị đi rồi, Đỗ Vân Lạc mới từ trong phòng lụa đi ra.



Chân thị vẫy vẫy tay, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu nói: "Nhóc ranh tỉnh từ khi nào? Ngươi có nghe chúng ta nói chuyện không?"



"Nghe thấy Tứ thẩm nương thiếu chút nữa đem ba chữ An Hoa viện treo lên miệng". Đỗ Vân Lạc hừ một tiếng, cô nương gia phải gả ra ngoài là không sai, nhưng nàng còn chưa định ngày, liền nóng lòng dòm ngó viện tử của nàng, thật sự khiến người ta tức giận.



"Nàng ta chỉ là không cam lòng, ngươi đừng để ở trong lòng." Chân thị vừa nói, vừa giúp Đỗ Vân Lạc vấn tóc dài.



Thủy Nguyệt thấy vậy liền lấy lược lại, giúp Chân thị thay Đỗ Vân Lạc chải đầu.



Đỗ Vân Như phủ rèm đi vào, một thân áo khoác màu xanh biếc làm nổi bật cả người trắng nõn non mềm: "Nương, ta nghe nói, Tứ thẩm nương mở miệng đòi An Hoa viện? "



Chân thị không trả lời, Đỗ Vân Lạc tiếp lời: "Bà ta vòng qua vài vòng, trái phải liền có ý đó. "



Đỗ Vân Như ngồi xuống trên ghế thêu, nhéo nhéo hai má Đỗ Vân Lạc: "Yên tâm, không cho bà ta. Cái gì bảo ta gả ra ngoài, đông xuyên viện cũng đủ Tứ đệ ở? Thật sự là có ý định! "



Đỗ Vân Như hiển nhiên là bị những lời nói kia của Liêu thị thích, ngày thường nói đến hôn sự của mình liền xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, lúc này cũng là đỏ mặt nhưng là vì tức giận.



Chân thị nghe vậy, nhướng mày liếc trưởng nữ một cái: "Ai mách lẻo cho người? Còn biết rõ ràng như vậy?"



Đỗ Vân Như thè lưỡi, làm nũng nói: "Nương a!"



Đỗ Vân Lạc cười hì hì, ôm eo Chân thị, cầu xin: "Nếu nói đúng ra, An Hoa viện nên cho Tứ ca, Đông xuyên viện trống rỗng liền để nó trống, dù sao trước kia cũng không có người. "



Mấy năm trước, Đỗ Vân Như ở trong Thủy Các bên cạnh Thanh Huy viên, sau khi hôn sự định ra, Chân thị luyến tiếc nữ nhi, mới để cho nàng chuyển đến Đông Xuyên viện, ngày đêm đều có thể nhìn thấy.



Về phần Thủy Các kia không tính là rộng rãi, cô nương ở một mình là nhỏ xinh xắn, nếu



là hai vợ chồng ở, cũng có chút chật chội, huống hồ nơi đó cách Thanh Huy viên rất gần, cho nên Liêu thị cũng không đem chủ ý đánh hướng Thủy Các.



Chân thị giơ tay gõ lên trán hai nữ nhi: "Những lời này, ở trước mặt ta nói một chút thì thôi, không được đi ra ngoài nói. An Hoa viện ai được ở, ai không được ở đều phải nghe ý Lão thái thái, chủ ý của các người quyết định được gì! "



Hạ lão thái thái mặc dù không làm quản sự việc nhà, nhưng những chuyện quan trọng này, ai cũng không được vượt quyền của bà.



Trong An Hoa viện hiện giờ có Đỗ Vân Lạc, cho dù trong lòng Liêu thị giống như lửa đốt, cũng chỉ có thể đến tìm Chân thị thương nghị trước, để Chân thị buông ra trước, mới có thể đi vào trong Liên Phúc Viên nói.



Nếu Chân thị không đáp ứng, Liêu thị tiến đến trước mặt Hạ lão thái thái, không chừng sẽ càng bị mất mặt.



Nhưng Liêu thị lại không thể chậm rãi chờ, nếu chờ cho Đỗ Vân Lạc xuất giá, đến lúc đó An Hoa viện trống rỗng, liệu ai biết còn có thể đến phiên Tứ phòng hay không, dù sao ở đáy lòng Liêu thị, Chân thị tay trái ra liền vào tay phải, rất có thể cầu xin Hạ lão thái thái đem An Hoa viện cho Đỗ Vân Địch.



Với sự yêu thích của Đỗ Công Phủ đối với Đỗ Vân Địch, Hạ lão thái thái còn có thể nghĩ đến Đỗ Vân Lan?



Cho nên Liêu thị lúc này mới vội vàng muốn Chân thị nói một câu, hết lần này tới lần khác Chân thị lại không để ý tới.




"Hôm nay bản chất việc này, các ngươi ai cũng đừng ra ngoài mách lẻo." Chân thị dặn dò.



Đỗ Vân Lạc cùng Đỗ Vân Như cúi đầu đáp.



Dù sao, cho dù tỷ muội các nàng không nói, chỗ Hạ lão thái thái, sớm muộn gì cũng sẽ nghe được chút tiếng gió.



Không nói sự thành trong Thanh Huy viên, Liêu thị trở về An Phong viện, uống ba chén trà mới ngăn được hỏa khí trong lòng.



Chờ ban đêm Đỗ Hoài Ân trở về, Liêu thị không khỏi nhắc thêm vài câu, chỉ nói Nhị phòng chiếm Xuân Hoa viện, về sau An Hoa viện như thế nào cũng phải cho Tứ phòng.



Đỗ Hoài Ân không kiên nhẫn với những thứ này, bị Liêu thị nói liền một khắc đồng hồ, xoay người đi Mạc di nương nghỉ ngơi, Liêu thị tức giận cả người phát run.



Liên tiếp mấy ngày, Đỗ Hoài Ân giống như trốn Liêu thị, không phải ở trước viện chính là đi Tây xuyên viện, không có ở trong chính phongg nghỉ ngơi dù chỉ một ngày.



Liêu thị cả ngày nghiêm mặt, Đỗ Vân Nặc càng là run sợ, nàng cao hứng khi Mạc di nương thụ sủng, lại sợ Liêu thị giận chó đánh mèo nàng, cuộc sống trôi qua thật cẩn thận.




Phần cẩn thận này rơi vào trong mắt Đỗ Vân Anh, nàng không khỏi cong khóe môi.



Đỗ Vân Anh biết rõ sự tình chính là bởi vì Xuân Hoa viện mà nên, trong lòng thầm nghĩ Liêu thị không biết tự lượng sức mình, lại dám đánh chủ ý An Hoa viện mà ngay cả Mạc Thị



cũng không dám đụng vào, lại mơ hồ cảm thấy hả giận, dù sao ngày đó Lễ cập kê, nàng nhìn thấy Mạc Nhược San cùng Đỗ Vân Nặc từng nói chuyện với nhau.



Tuy rằng không biết các nàng nói cái gì, nhưng Đỗ Vân Anh cùng Đỗ Vân Nặc làm tỷ muội mười mấy năm, làm sao lại không rõ tính tình Đỗ Vân Nặc?



Gió thổi lửa là dễ hiểu nhất.



Đỗ Vân Anh sẽ không đồng tình với Mạc Nhược San, cũng sẽ không vì thế mà hận Đỗ Vân Nặc, ai bảo Mạc Nhược San chính là một kẻ ngu xuẩn, lại không đứng đắn, đáng đời bị người ta tính kế.



Lúc ấy không trách, nhưng trước mắt Đỗ Vân Nặc xui xẻo, Đỗ Vân Anh vẫn vui vẻ hả hê.



"Lão thái thái, Thạch phu nhân tới rồi". Mạc Thị vui vẻ tiến vào, mấy ngày nay nàng là người cao hứng nhất, chỉ là niềm vui sướng khi người khác gặp họa này không thể biểu lộ ra ngoài mặt, nàng nhịn rất vất vả, lúc này có chuyện vui đến cửa, nàng cũng không giấu giếm lộ ra một khuôn mặt tươi cười.



Thạch phu nhân đến cửa, tự nhiên là vì hôn sự của Đỗ Vân Lạc.



Hạ lão thái thái cũng nở nụ cười, nói: "Mau đi nghênh đón. "



Thạch phu nhân hôm nay mặc váy trăm nếp màu, phía trên có một chiếc áo bọc tằm hoa văn năm con dơi, tóc đen được chải gọn gàng, cả người có vẻ tinh thần sáng láng lại vui mừng sáng láng.



Nàng đến đưa bát tự mà Định Nguyên Hầu Phủ hợp ra: "Lão thái thái mời xem, thật sự là thượng xứng, sau này a, Thế tử cùng Vân Lạc nha đầu nhất định có thể hòa mỹ mỹ. "



Ánh mắt Hạ lão thái thái không thể so sánh với lúc còn trẻ, thường ngày gia thư trong phòng mà dài, bà ấy đều để cho người ta đọc cho mình nghe, nhưng kết quả hợp hôn này, bà lại híp mắt tỉ mỉ nhìn thật.



Kỳ thật, trong lòng ai cũng hiểu được, Thánh Thượng tứ hôn, mặc kệ như thế nào, bát tự này hợp lại đều nhất định phải là thượng xứng, dù kết quả có ngược lại cũng phải nói ra những lời tốt đẹp, nhưng Hạ lão thái thái nhìn thấy vẫn là cao hứng, cháu gái bà thích nhất, tất nhiên là muốn gả tốt.



"Thượng xứng là được rồi! "Hạ lão thái thái vui mừng nói: "Tuổi này, phúc khí chính là con cháu tốt." Thạch phu nhân cười nịnh nọt vài câu, nói: "Chỗ Hầu phủ nhờ ta đến thương lượng cùng Lão thái thái. Mùng bảy tháng sau là ngày tốt, không bằng đem Tiểu Định quyết ra. Về phần hôn kỳ, mặc dù là hận không thể sớm cưới qua cửa, nhưng cũng biết Vân Lạc nha đầu là tâm can của người, không dám cưỡng cầu, chờ Vân Lạc nha đầu sau khi cập kê mới quyết định, người thấy thế nào?"