Đỗ Vân Anh không thể rời khỏi phòng khách quá lâu, phân phó xong, liền xoay người ngồi trở lại bên cạnh Mạc Thị.
Mạc Thị thấy thần sắc buồn bực của nàng, ôn nhu nói: "Nha đầu hôm nay chớ tranh hơn thua. "
Đỗ Vân Anh ngước mắt lên, nhìn theo tầm mắt Mạc Thị, chính là Đỗ Vân Lạc đang nói chuyện với Chân thị, nàng mím môi, lắc đầu nói: "Mẫu thân, lúc này, ta cũng không rảnh tranh giành hơn thua với Ngũ muội. Mẫu thân nhìn kỹ một chút, Thái nhi của chúng ta còn có bóng dáng đâu?"
Chỉ nghe nửa câu đầu, trái tim Mạc Thị hơi buông lỏng, chờ nghe xong nửa sau, nhìn chung quanh không thấy bóng người Mạc Nhược San, mặt nàng trong nháy mắt trắng bệch.
Đỗ Vân Anh cầm tay Mạc Thị: "Ta vừa mới sai người đi tìm, nếu nàng thật sự muốn tìm việc, cũng đừng trách chúng ta không nể tình".
Mạc Thị hít một hơi khí lạnh, nhịn không được nhìn về phía Hạ lão thái thái. Hạ lão thái thái cười ha ha nói chuyện với mấy tân khách quen biết, hoàn toàn không lưu ý đến tình huống bên này, dù là như thế, Mạc Thị cũng là sau lưng lạnh lẽo.
Nếu thật sự xảy ra chút chuyện, ảnh hưởng đến thể diện của Đỗ Vân Anh, Mạc Thị tiếc hận lại có một cháu gái như Mạc Nhược San.
Trước mặt Hạ lão thái thái, nàng còn ngẩng đầu làm người như thế nào!
Mạc Thị lo lắng cùng đề phòng, lại không thể bỏ lại tân khách để đi tìm, nhẫn nại cùng tân khách ứng phó vài câu.
Bộ dáng không yên lòng này rơi vào trong mắt Đỗ Vân Nặc, nàng không khỏi mím môi cười khẽ.
Qua một khắc đồng hồ, mới có bà tử cười tiến vào, chỉ là nụ cười kia phá lệ miễn cưỡng, đáy mắt hoàn toàn không có ý cười.
Trái tim Mạc Thị lộp bộp một chút.
Bà tử kia đi đến bên cạnh Mạc Thị, khom lưng ghé tai nói hai câu.
Mặt Mạc Thị trong phút chốc trắng bệch, bàn tay đặt trên đầu gối trong nháy mắt túm chặt, bà nghiến răng nói: "Ta đã hiểu, đừng thả ra. "
Nhìn bộ dáng Mạc Thị như thế, Đỗ Vân Anh liền biết không tốt, Đỗ Vân Lạc cũng nhíu mày.
Chờ đem các nhà tân khách đều tiễn ra cửa, Mạc Thị mới thu liễm tươi cười, vội vàng trở về.
Hạ lão thái thái mệt mỏi, bảo mọi người tự giải tán.
Đỗ Vân Lạc cất tâm sự theo Chân thị cùng Đỗ Vân Như trở về Thanh Huy viên, vừa mới vào ngồi, Chân thị liền gọi Thủy Nguyệt tiến vào.
"Đi hỏi thăm giúp ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì". Chân thị nói.
Thủy Nguyệt lên tiếng.
Đỗ Vân Lạc tựa vào trong ngực Chân thị, nói: "Nương cũng nhìn ra sao? Tiểu nữ bội phục! "
Chân thị bật cười, vỗ lưng nữ nhi: "Ta cũng không ngốc, vừa rồi trong phòng khách, chắc chắn mỗi người đều biết trên phủ xảy ra chút tình huống, Thái nhi lại một mực không thấy bóng người, đoán chừng việc này có liên quan đến nàng ta. Ta bảo Thủy Nguyệt hỏi thăm, lần này đi đoán chắc nhất định gặp được hạ nhân của Liên Phúc Viên cùng An Phong viện. "
Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt, gừng càng già càng cay, quả thật là không sai.
Chân thị chỉ là không thích xen vào đấu tranh trong hậu trạch nhưng không có nghĩa là bà cái gì cũng không hiểu.
Thủy Nguyệt tốn chút công phu, cũng hiểu rõ sự tình.
Mạc Nhược San ở hậu hoa viên gặp Đỗ Vân Lang, nàng tiến lên nói vài câu, Đỗ Vân Lang liền xoay người rời đi.
Mạc Nhược San to gan kéo tay áo Đỗ Vân Lạcng, nào ngờ trượt chân một cái, ngã vào trong ao, Đỗ Vân Lang cứu cũng không phải mà không cứu cũng không được, may mà hạ nhân được Đỗ Vân Anh sai đi tìm Mạc Nhược San vừa vặn tìm tới, vội vàng đem Mạc Nhược San vớt lên.
Đỗ Vân Lang vội vàng đi tiền viện, Mạc Nhược San bị mang về Thủy Phù Viên, sau khi Mạc Thị trở về liền phát tác một trận.
"Ta ngược lại xem thường nàng!" Đỗ Vân Như ngạc nhiên, "Trượt chân rơi xuống nước? Là muốn cùng Nhị ca cùng nhau rơi xuống nước đi! Nàng nghĩ ra được cũng giỏi đấy. "
Chân thị liên tục lắc đầu: "Danh tiếng cô nương gia quan trọng như thế nào, Vân Lang lại đã đính hôn, sao nàng lại hồ đồ như vậy!"
Đỗ Vân Lạc lặng lẽ túm chặt lòng bàn tay.
Trước đây nàng cũng rơi xuống nước, nhưng là do người ta thiết kế.
Năm đó, ở Pháp Âm tự ở Núi Bà Đà, nàng thay Chân thị đi phóng sinh bên hồ chuyên dùng cho phóng sinh, thế nhưng đã cùng Mục Liên Tiêu hai người đều rơi xuống nước.
Đỗ Vân Lạc không biết bơi, hồ phóng sinh không sâu, nhưng nàng lại không đứng vững được, vừa sợ vừa lo, bà tử bên cạnh cũng đều là hoảng loạn, nàng chỉ có thể theo bản năng bám vào Mục Liên Tiêu bên cạnh.
Lúc Mục Liên Tiêu đưa Đỗ Vân Lạc run rẩy lên bờ, không biết là lạnh hay sợ, ngay cả khóc cũng không khóc được.
Trong Pháp Âm tự có rất nhiều hương khách, động tĩnh lớn như vậy, bao nhiêu người nhìn thấy.
Một người là Thế tử Hầu phủ Định Nguyên, một người là cô nương quan gia chưa lập gia, vì thanh danh, Hầu phủ vội vàng vào cung thỉnh Thánh chỉ. Đỗ Vân Lạc cầm Thánh chỉ phảng phất lại như rơi vào trong hồ phóng sinh kia, mặc dù là nóng bức, nước ao kia vẫn lạnh đến mức làm cả người nàng run rẩy.
Rất nhiều năm sau, Đỗ Vân Lạc đều chỉ coi lần đó rơi xuống nước là ngoài ý muốn, bên hồ phóng sinh hương khách nhiều, đẩy ngã xuống nước cũng là có thể, thẳng đến tuổi già tỉnh ngộ lại, mới biết là thủ đoạn của Luyện thị. "
Da mặt Đỗ Vân Như mỏng, nói hai câu liền không đề cập tới nữa. Bỗng bên tai rơi vào yên tĩnh, nàng mơ hồ cảm thấy lạ, quay đầu lại thấy Đỗ Vân Lạc cắn môi dưới, con ngươi rũ xuống, không lên tiếng.
"Cái gì đây?" "Đỗ Vân Như nhẹ nhàng đẩy Đỗ Vân Lạc một cái, "Ta còn cho rằng ngươi nhất định phải căm phẫn. "
Đỗ Vân Lạc giật mình phục hồi tinh thần lại: "Một đạo rơi xuống nước, đây là biện pháp hiệu quả nhất, không phải sao?"
"Ngươi..." Đỗ Vân Như giương mi, nàng có chút nháo không rõ lời Đỗ Vân Lạc nói.
Đỗ Vân Lạc tươi cười: "Đích thật là biện pháp hữu hiệu, may mà Nhị ca không có rơi xuống nước, Thái nhi tỷ lại được các bà tử cứu lên, bằng không..."
Bằng không chuyện phía sau, cũng không dễ dàng kết thúc.
Trong An Phong viên, trong đông xuyên viện vừa thắp đèn.
Đỗ Vân Nặc ngồi dưới ánh đèn, nghe nha hoàn nói xong, kinh ngạc mở to hai mắt: "Rơi xuống nước? Ta đã nghĩ nàng chỉ là một con thỏ nhút nhát, lại quên mất, thỏ nóng nảy sẽ cắn người. "
Việc này phát triển ngoài dự liệu của Đỗ Vân Nặc, nàng ta tự cho là biết tính tình của Mạc Nhược San, trêu chọc vài câu cũng chẳng qua là thích Mạc Nhược San thổ lộ với Đỗ Vân Lang.
Đỗ Vân Lang đã có hôn ước, Mạc Nhược San lại nói ra những lời không thích hợp như vậy, Mạc Thị mất mặt, Hạ lão thái thái cũng sẽ trách tội.
Mạc Thị xui xẻo, Liêu thị trên mặt không lộ, trong lòng nhất định là vui sướng khi người gặp họa.
Chủ mẫu tâm tình tốt lên, cuộc sống của Mạc di nương mới có thể thoải mái một chút.
Đỗ Vân Nặc vốn đã cân nhắc như vậy, lại không ngờ, Mạc Nhược San lại to gan muốn lôi kéo Đỗ Vân Lang rơi xuống nước!
Bất tri bất giác cắn môi, trái tim Đỗ Vân Nặc từng chút từng chút trầm xuống, Mạc Nhược San to gan như vậy, có thể đem nàng khai ra hay không?
Nếu Hạ lão thái thái cùng Mạc Thị biết là nàng ở sau lưng giở trò...
Đỗ Vân Nặc run rẩy một cái, thật sự là muốn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lo lắng đề phòng qua hai ngày, trong phủ lại là gió êm sóng lặng.
Đêm đó Mạc Nhược San đã bị Mạc Thị đưa về Mạc gia, ngày hôm sau thỉnh an, Hạ lão thái thái quanh co lòng vòng đâm Mạc Thị hai câu, Mạc Thị hoàn toàn nhận lấy, không dám trả lời nửa câu, kẹp đuôi làm người, căn bản không tìm Đỗ Vân Nặc phiền toái.
Trái tim đang lơ lửng của Đỗ Vân Nặc rơi xuống.
Lại cách một ngày, Đỗ Vân Lạc chân trước vừa mới vào phòng Hạ lão thái thái, chân sau Mạc Thị liền tới.
Trên mặt nàng chất đầy nụ cười lấy lòng, hướng Hạ lão thái thái thỉnh an, nói: "Lão thái thái, sáng sớm hôm nay con dâu nhờ người ta xem hoàng lịch, mùng bảy tháng sau là ngày tốt, con dâu nghĩ, không bằng ngày đó mời người đến Hạ phủ, đem ngày hôn sự với Hinh nha đầu quyết định."