Đông Đông chuẩn bị bữa sáng cho nàng. Đỗ Vân Lạc chậm rãi ăn xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Hoa viện nơi nàng ở nằm ở góc Đông Bắc của Đỗ phủ, xuyên qua hành lang là có thể đến Thanh Huy Viên nơi phụ mẫu nàng ở, Đỗ Vân Như sắp kết hôn, hiện tại để mẫu thân Chân thị ở lại trong viện Đông Qua của Thanh Huy Viên. Nàng thực sự không muốn chia tay với đại tỷ.
Bên kia vườn là Liên Phúc Viên của tổ mẫu, Hạ lão phu nhân.
Hôm nay, nàng phải đi thỉnh an tổ mẫu mình trong Liên Phúc Viên, Đỗ Vân Lạc không chậm trễ nữa, vội đi dọc theo con đường trong ký ức.
Đi được nửa đường, phía sau có tiếng gọi, Đỗ Vân Lạc quay lại và bắt gặp một đôi mắt phượng.
Đó là tam tỷ tỷ Đỗ Vân Anh.
Đỗ Vân Anh bước nhanh lên và ôm Đỗ Vân Lạc một cách trìu mến.
Đỗ Vân Lạc cúi đầu nhìn xuống tay Đỗ Vân Anh, muốn hất ra, lại bị nàng ta kìm lại nên đành hỏi: "Tam tỷ cũng đến Liên Phúc Viên sao?"
Đỗ Vân Anh cười tà mị: "Mùng mười tết rồi, ai dám không đến? Dù sao cũng không dám không đến, ngươi có gặp Tứ muội muội chưa?"
"Ah vẫn chưa." Đỗ Vân Lạc thản nhiên đáp.
Đỗ Gia Vân có năm nữ nhi và Đỗ Vân Lạc là người trẻ nhất trong số đó.
Đại tỷ Đỗ Vân Như là chị em cùng mẹ với nàng, giữa hai tỷ muội có một vị anh trai thứ tư là Đỗ Vân Địch, con của Chân thị, tam phu nhân.
Nhị tỷ, Đỗ Vân Hồ là con vợ lẽ. Phụ thân nàng ra làm quan, vì vậy nàng sống với phụ
mẫu, di nương và huynh trưởng Đỗ Vân Đào. Nàng đã không trở lại kinh thành nhiều năm rồi.
Tiếp theo là Đỗ Vân Anh, viên ngọc yêu quí của Mao thị Nhị phu nhân. Đối với Mao thị, nàng ấy được cưng chiều hơn so với anh trai Đỗ Vân Lang.
Tứ tỷ, Đỗ Vân Nặc, chỉ lớn hơn Đỗ Vân Lạc nửa tuổi, nàng được sinh ra trong nhà mẹ đẻ của Liêu thị Tứ phu nhân. Cơ bản nhà mẹ đẻ Liêu Thị để lại của hồi môn cho dì ấy, cho nên mọi người cũng không xem trọng nàng.
Trước đây, Đỗ Vân Lạc thường lui tới với Đỗ Vân Anh và Đỗ Vân Nặc vì đồng trang lứa, mà tổ phụ Đỗ Cung Phủ thích nhất nhìn thấy chị em họ hòa hợp.
Đỗ Vân Lạc không có nhiều bạn bè bên ngoài, mà nàng cũng không thèm giao lưu với những người khác, vì vậy nàng ấy chỉ đơn giản là làm theo ý muốn của Đỗ Cung Phủ, dù sao cũng là chị em một nhà, họ sẽ không tranh giành với Đỗ Vân Lạc.
Nhưng đó là tất cả trong quá khứ mà thôi.
Rốt cuộc, nàng đã nghĩ tâm tính của mọi người quá đơn giản.
Nàng không quan tâm đến Đỗ Vân Anh và Đỗ Vân Nặc, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người không ghen tị với những lợi ích của nàng.
Nếu không phải muốn tránh vô cớ gây chuyện, Đỗ Vân Lạc đã rời đi ngay lập tức.
Đỗ Vân Anh không biết nàng đang nghĩ gì, thoải mái nói về những điều thường ngày và cùng nàng đến Liên Phúc Viên.
Đi qua nguyệt môn, hai người thiếu chút nữa va chạm với một bóng người vội vàng. Hai bên đều lui về phía sau mấy bước, ngồi bệt xuống đất.
Đỗ Vân Lạc nhìn kỹ hơn. Người vẫn còn ngồi thần dưới đất là Đỗ Vân Nặc.
"Tứ muội muội, ngươi làm sao không trở về chỗ của tổ mẫu đi?" Đỗ Vân Anh chỉnh lại kẹp tóc trên đầu nàng, có chút bực bội nói: "Ngươi xem, thiếu chút nữa làm cho Ngũ muội ngã."
Đỗ Vân Lạc lùi lại mấy bước, lắc đầu nói: "Ta không sao, nhưng Tứ tỷ, có chuyện gì sao?"
Đỗ Vân Anh giật mình, nếu trước đây, với tính khí của Đỗ Vân Lạc, nàng ấy sẽ nhướng mày và làm ầm lên, nhưng hôm nay hiếm khi không kiên trì tiếp theo.
Đỗ Vân Nặc đứng dậy, thấy xung quanh không có ai khác, nàng ta xua tay ra hiệu cho những người giúp việc lùi lại, sau đó trầm giọng nói: "Ta vừa mới từ Liên Phúc Viên ra ngoài, này, làm sao ta có thể nói cho các ngươi biết được, được rồi, ta cũng nghe thấy được...
Thấy Đỗ Vân Nặc nói không mạch lạc, Đỗ Vân Anh lo lắng: "Nói từ từ thôi, chúng ta không hiểu ất giáp gì nè phải không Ngũ muội? Ngũ muội?"
Đỗ Vân Lạc sững sờ. Đỗ Vân Anh phải gọi nàng nhiều lần, nàng mới kịp hoàn hồn.
"Tứ tỷ, có chuyện gì sao?" Đỗ Vân Lạc hít sâu một hơi.
Cảnh tượng này dường như quá quen thuộc với nàng.
Năm đó, chính Đỗ Vân Nặc nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa tổ phụ và tổ mẫu, biết Định Nguyên Hầu Phủ đã tới cửa, vội vàng nói cho Đỗ Vân Lạc, sau này mọi chuyện chính là như kiếp trước.
Chẳng lẽ sau khi nàng tỉnh lại, lại là ngày hôm nay?
Đỗ Vân Lạc không thể tin được, nàng kiên nhẫn lắng nghe.
Đỗ Vân Nặc mím môi và chỉ về hướng Liên Phúc Viên: "Ta vừa đi ngang qua, tổ mẫu đang thương lượng với tổ phụ, nói rằng chiều hôm qua, Bộ trưởng Bộ Lễ Thạch phu nhân đã đến đây để thăm Tam di nương, nhưng bà ấy cũng nói với tổ mẫu rằng bà ấy đến đây để thay mặt Định Nguyên Hầu phủ mai mối, muốn cưới một cô nương nhà Viên Ngoại Lang, khi ta nghe được như vậy, ta đã sửng sốt, đây không phải là con trai trưởng Thế tử.
Trưởng tử và Ngũ muội ư?"
Đôi mắt của Đỗ Vân Anh đột nhiên siết chặt lại, nàng ấy quay đầu lại kinh ngạc nhìn Đỗ Vân Lạc, sau đó trầm giọng hỏi Đỗ Vân Nặc: Ngươi có nghe rõ họ nói không?"
"Hời ơi, sao ta có thể nghe sai được! Nghe rõ như ban ngày cơ mà." Đỗ Vân Nặc nói.
"Vậy tại sao lại là Ngũ muội?" Đỗ Vân Anh lo lắng hỏi, lời này vừa nói ra, liền cảm thấy có phần không đúng, đang định giải thích vài câu, lại bị Đỗ Vân Nặc bắt được.
"Tại sao không phải là Ngũ muội?" Thấy Đỗ Vân Anh vẫn đang hỏi mình, Đỗ Vân Nặc dậm chân nói: "Họ đang tìm một cô nương nhà Viên Ngoại Lang. Trong gia đình chúng ta, ngoài chú ba ra, còn có ai là thành viên trong Bộ Lễ sao? Đại tỷ đã định ngày cưới rồi, đương nhiên chỉ có Ngũ muội, còn Định Nguyên Hầu phủ, duy nhất đúng tuổi chính là con của trưởng tử thôi. "
Đỗ Vân Anh thở phào nhẹ nhõm, nàng có thể hiểu rõ ràng điều đó. Điều nàng thắc mắc không phải là điều này, nhưng nàng lại không thể thốt ra những gì trong đầu mình. Nàng không muốn Đỗ Vân Nặc nghĩ rằng mình ngu ngốc. Nàng suy nghĩ rất nhanh, nói: "Ý của ta là, Đỗ gia ta là một gia đình nghiêm túc và có gia giáo, phụ thân và huynh đệ là quan Văn. Định Nguyên Hầu Phủ lại là quan Võ. Đường lối không cùng đường với Đỗ gia, như vậy, vì sao Hầu gia lại muốn có cưới Ngũ muội?"
Điều này nghe có vẻ hợp lý, Đỗ Vân Nặc dĩ nhiên bị dính mắc câu, nghiêng đầu nói: "Chuyện đó ta cũng không biết. Ngũ muội, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Đỗ Vân Lạc chậm rãi quét qua trên mặt hai tỷ muội, nàng cũng đã xác định có ngày này, cho nên cũng không vội.
Nàng biết những gì Đỗ Vân Anh đã không nói ra điều trong lòng.
Tỷ muội của bọn họ cũng trạc tuổi nhau, nhưng chị chính là chị, sau khi Đỗ Vân Như rời nội các, không nói đến nhị tỷ Đỗ Vân Hồ theo cha ra ngoài, hẳn còn lại là Đỗ Vân Anh.
Bất kể Đỗ Vân Anh có thích người khác hay không, bất kể nàng ấy có nóng lòng kết hôn hay không, nàng ấy không hài lòng với việc tiểu muội của mình lại rời nhà trước mình.
Đây là truyền thống, Đỗ Vân Anh và Đỗ Vân Nặc chưa xuất giá, Đỗ Vân Lạc tại sao lại được đi trước.
Chỉ là khó có thể nói ra những lời như vậy, cho nên là chuyển sang lí do là về quân lính
Đỗ Vân Lạc không vạch trần nàng ấy, mà chỉ đang nhớ lại những câu trả lời trước đây của mình.
Khi đó, nàng cũng đã nói với Đỗ Vân Anh là vì bị thiên vị, và nàng ấy thực sự suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
Vào thời điểm đó, trong triều đình không có sự phân biệt giữa văn sự và quân sự, nhưng có nhiều cuộc chiến tranh ở biên giới, các võ tướng bị áp đảo bởi các quan văn. Mà Định Nguyên Hầu phủ đã lập nên những chiến công lớn cho triều đình, nhận được Quân sủng. Còn về gia đình, kể từ khi Đỗ Cung Phủ
vốn là Thái phó (thầy giáo) của Thái tử phải từ chức vì bệnh ở chân, ông đã mất đi vinh quang trong giới quý tộc.
Định Nguyên Hầu phủ và Đỗ gia không nên chung một đường.
Đỗ Vân Lạc lúc đó không hiểu, nhưng bây giờ nàng ấy đã hiểu.
Những con sói giàu có trong gia tộc của Định Nguyên Hầu nhìn thấy sự kiêu ngạo của Đỗ Vân Lạc, và họ đã chọn nàng làm vợ của Mục Liên Tiêu để phục vụ cho mục đích của họ.
Đỗ Vân Lạc cau mày, giả vờ khó hiểu: "Không biết tổ mẫu nói cái gì? Người có đồng ý hay không?"
"Người cùng tổ phụ thương lượng!" Đỗ Vân Nặc hắng giọng, "Ta có thể lén lút nói cho ngươi, nói thật, ta hy vọng tổ phụ sẽ không đồng ý. Đó là Định Nguyên Hầu Phủ, ta không muốn hương hỏa cho Thanh Đăng Cổ Phật một đời."
Đỗ Vân Lạc khẽ cắn dưới, nàng cả đời không phải là đã từng quì dưới Thanh Đăng Cổ Phật sao?