Đợi Đỗ Vân Lạc thu thập kỹ, đi theo cha mẹ ra ngoài từ đường, Hạ lão thái thái cùng mọi người của nhị phòng đã đến.
Đỗ Vân Anh nhìn về phía Đỗ Vân Lạc, môi giật giật, dường như muốn nói cái gì đó, lại nuốt xuống.
Đỗ Vân Lạc nhìn thấy, ít nhiều có thể đoán ra ý tứ của nàng. Cửa hôn sự này, nguyên bản Đỗ Vân Anh muốn xúi giục Đỗ Vân Lạc náo loạn, không nghĩ tới cuối cùng lại thành bộ dáng này, nhưng đối với Đỗ Vân Anh mà nói, một pha tự hủy chính là Đỗ Vân Nặc, bản thân nàng không có tổn thất gì, cũng không cảm thấy đặc biệt tiếc nuối.
Hạ lão thái thái đợi một lát, mới thấy người tứ phòng xuất hiện, hừ nói: "Cuối cùng cũng tới. "
Mạc thị nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Liêu thị là phu nhân lục phẩm trang điểm, trong lòng không khỏi bốc lên chua xót.
Nữ quyến chờ ở đây, vứt bỏ các cô nương không nói, ngoại trừ chính Mạc thị, mỗi người đều dựa vào trượng phu đạt được phẩm cấp.
Thời điểm tiếp chỉ quan trọng như vậy, đều phải ăn mặc theo phẩm cấp, ở trong mắt Mạc thị, đó chính là phong quang thể diện, nhìn thấy bản thân mình giống người bunhf thường thường, Mạc thị càng nghĩ càng mất hứng, không khỏi hung hăng liếc Đỗ Hoài Bình một cái.
Đỗ Hoài Bình bị bà nhìn không giải thích được, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Hạ lão thái gia cùng nội thị kia cùng nhau đến.
Hạ lão thái gia sau khi từ chức thù không đắc thế như trước, nhưng rốt cuộc là đã từng làm thái tử thái phó, hiện giờ một vị trong Đông cung đến, dựa vào lễ nghĩa, cũng phải hành lễ gọi một tiếng "Lão sư", nội thị kia không dám thị uy, thấy hắn đi lại không tiện, vẫn là mời hắn ngồi kiệu nhỏ.
Nội thị tươi cười đầy mặt, dường như đang chờ đợi cùng Hạ lão thái gia nói chuyện rất vui vẻ, đến trước từ đường, lại cùng Đỗ Hoài Lễ cùng Đỗ Hoài Ân chắp tay vấn an.
Tuyên chỉ là một mập mạp nội thị, tuyên lại là tứ hôn chỉ, Đỗ gia vẫn là cùng Định Nguyên Hầu phủ rất được thánh sủng thông gia, nội thị nghĩ đến đây, ý cười càng nồng đậm ba phần.
Lúc hắn đến hỏi thăm tình huống của Đỗ gia, liếc mắt một cái tìm ra hai cô nương có bộ dạng giống Đỗ Hoài Lễ, nói với Đỗ Vân Lạc tuổi nhỏ hơn một chút: "Ngũ tiểu thư, tiếp chỉ đi. "
Cho dù Đỗ Vân Lạc một đường đi tới đã trấn định, nghe thấy tiếng vẫn không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc thân thể.
Hạ lão thái thái có chút lo lắng lễ nghĩa của Đỗ Vân Lạc, thấy nàng sau khi điều chỉnh quy củ quỳ xuống, không có nửa điểm bối rối, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nội thị mở thánh chỉ ra, thanh âm bén nhọn, ngữ điệu không giống người bình thường, nhưng giờ phút này rơi vào trong lỗ tai Đỗ Vân Lạc, lại giống như âm thanh của đất trời.
Đỗ Vân Lạc cúi người, nghe tên nàng, tên Mục Liên Tiêu, nghe bọn họ rốt cục lại sắp trở thành vợ chồng...
Mặt cuối xuống nhìn mặt đất đá xanh gần trong gang tấc, bỗng rơi xuống một giọt nước, Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt, mới phát hiện mình rơi lệ.
Nàng không nên khóc, nàng nên cười, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn không kiềm chế được cảm xúc.
"Khâm thử——" Sau khi nội thị đọc xong, thấy Đỗ Vân Lạc không ngẩng đầu, nửa khom lưng nói, "Ngũ tiểu thư. "
Đỗ Vân Lạc tỉnh lại tinh thần, không để ý đến nước mắt, vội vàng ngẩng đầu lên, tiếp nhận thánh chỉ.
Lúc trước cúi người, nước mắt rơi thẳng xuống, trên gương mặt Đỗ Vân Lạc cũng không có nước mắt, nội thị dựa theo ánh sáng nhìn lại, nhất thời chỉ cảm thấy hai tròng mắt Đỗ Vân Lạc thủy nhuận, còn chưa nhìn kỹ, đã được Đỗ Hoài Lễ đỡ lên.
Đỗ Hoài Lễ nhét bao lì xì đi qua, nội thị được thưởng, làm sao còn để ý bộ dáng Đỗ Vân Lạc, cùng mọi người nói cười vui vẻ, được dẫn ra tiền viện để nói chuyện.
Đỗ Hoài Bình không phải trên quan trường, lại không quen thuộc với nội thị kia, không có đi phía trước góp vui.
Hắn thắp hương vào từ đường, dập đầu trước mặt liệt tổ liệt tông, đem thánh chỉ cung phụng.
Đỗ Vân Lạc nhìn không chớp mắt, nàng luyến tiếc thánh chỉ kia, hận không thể ngày ngày nâng lên xem, chỉ là ba chữ "Mục Liên Tiêu" cấp trên, đều khiến nàng hân hoan thích, phảng phất như người nọ đã đứng ở trước mặt nàng.
Nhưng nàng biết quy củ, thánh chỉ nhất định phải cung phụng trong từ đường, đợi đến khi nàng xuất giá, lại nâng theo nàng đi Định Nguyên Hầu phủ, cho nên chỉ có thể lưu luyến không rời giao ra.
Mấy ngày nay Đỗ Vân Nặc bị Liêu thị quant lý có chút chặt chẽ, nàng tinh mắt, nhìn thấy vị trí Đỗ Vân Lạc vừa quỳ xuống có chút vết nước, tâm tư vừa chuyển, cũng hiểu được.
Đỗ Vân Lạc khóc, nàng rõ ràng không muốn gả, lại bị một tấm thánh chỉ bức bách đến không thể không gả.
Tuy rằng thông khí với An Nhiễm huyện chủ, khiến Đỗ Vân Nặc rước họa phiền toái, nhưng dù sao cũng chỉ là một chút lời lạnh lùng, không có tổn thương kinh động cốt, đổi lại kết quả như vậy, Đỗ Vân Nặc không khỏi cong khóe môi.
Hạ lão thái thái lớn tuổi, dù quỳ xuống trong chốc lát, thân thể cũng có chút chịu không nổi, liền để cho tất cả mọi người tản đi.
Trang phục theo phẩm chất, chính là quá nặng quá oi bức, Chân thị cùng Liêu thị giờ phút này cả người cũng không thoải mái, thấy Hạ lão thái thái thân nhất phẩm luyến mạng hoa phục, làm sao còn không hiểu, vội vàng gọi người hầu hạ lão thái thái trở về Liên Phúc Viên.
Mạc thị ngược lại là người thoải mái nhất, nàng có chút hưng khánh, nhưng lại không cam lòng, hai ý niệm trong đầu đánh nhau, đến cuối cùng, Mạc thị cảm thấy, nàng thà rằng nặng chết nóng chết, cũng không cần thư thản nhưng không thể diện như vậy.
Trong lòng nghẹn lửa, Mạc thị không hứng thú bắt chuyện với các chị em dâu, thấy Đỗ Hoài Bình đi ra, liền dẫn nữ nhi đi theo.
Đỗ Vân Lạc trở về Thanh Huy viên.
Chân thị rửa mặt chải đầu một phen, Đỗ Hoài Lễ cũng trở về.
Hôn sự của ấu nữ như nguyện định ra, tâm tình Chân thị không tệ, cười khanh khách hỏi Đỗ Hoài Lễ nói: "Tuy nói thánh chỉ này chưa tới một ngày, ta một ngày lo lắng đề phòng, nhưng thật sự nhận được, lại có chút không chân thật. Định Nguyên Hầu phủ không hổ là tướng môn, làm việc mạnh mẽ phong hành, không dây dưa. "
Đỗ Vân Lạc đang uống canh ngọt, nghe vậy thiếu chút nữa nghẹn.
Phong cách Luyện thị trong Định Nguyên Hầu phủ, Đỗ Vân Lạc là người biết nhất, xứng đáng với bốn chữ lão mưu thâm toán, mọi việc đều đi một bước suy nghĩ ba bước, không liên quan gì đến phong hành lôi lệ.
Lần này, bất quá là bị bức bách, lại sợ Cảnh Quốc Công phủ nhảy ra phá hỏng chuyện tốt, lúc này mới vội vàng đi cầu thánh chỉ.
Dựa vào tính tình Luyện thị, An Nhiễm huyện chủ gây phiền toái lớn cho nàng, nàng hận không thể khiến An Nhiễm huyện chủ chịu thiệt.
An Nhiễm huyện chủ ái mộ Mục Liên Tiêu, ngày mai Đoan Ngọ tiến cung, cho dù không dám đi cầu thánh chỉ, nói không chừng cũng phải đi Thái hậu, Hoàng hậu trước mặt cầu ý chỉ, chờ đến lúc đó, nội thị lại mang theo thánh chỉ đến Đỗ phủ tuyên chỉ, có thể chân chính đánh vào mặt An Nhiễm huyện chủ.
Nhưng Luyện thị sợ, sợ cho dù hôm nay Hoàng Thượng đáp ứng, ngày mai bị Thái hậu, Hoàng hậu vừa nói tình cảm, hoặc là Lão Công gia cứng rắn muốn thay minh châu trên tay làm chủ, thánh chỉ còn chưa xuất cung nói không chừng quay đầu đã đến trên đầu Cảnh Quốc Công phủ, vậy Luyện thị mới là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Mặc kệ An Nhiễm huyện chủ kiêu căng hay yếu đuối, Luyện thị cũng không dám nhéo nhéo nàng, nhìn thế nào cũng không có Đỗ Vân Lạc ngàn chọn vạn tuyển thích hợp.
Lần này để Luyện thị cầu lão thái quân tiến cung cầu chỉ, Đỗ Vân Lạc đánh giá, lúc tiếp chỉ Luyện thị quỳ ở đó trong lòng cũng không dễ chịu.
Cừu nhân không dễ chịu, đối với Đỗ Vân Lạc mà nói, chính là một chuyện vui.
Thánh chỉ hạ xuống, Đỗ phủ nơi này đều vui mừng, trong Hầu phủ Định Nguyên, hết thảy đều đều bình tĩnh, chỉ trong Cảnh Quốc Công phủ, An Nhiễm huyện chủ sau khi nhận được tin tức, hận đến đập vỡ một cái giá đồ sứ bằng cẩm thạch.