Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 21: Phong ngữ




Đỗ Vân Lạc có điểm không rõ, đang cân nhắc, chỉ thấy Lan Chi tiến vào.



+



Lan Chi là cánh tay phải của Hạ lão thái thái, bắt đầu từ tiểu nha hoàn, từng bước đến đại nha hoàn hôm nay, bản phận lại kiên định, nhân duyên trong phủ rất tốt.



"Tiểu thư," Lan Chi phúc thân 1 cái, nở nụ cười, "Lão thái thái mệt mỏi, xin người về An Hoa viện trước. "



Á đou, Hạ lão thái thái muốn đuổi nàng đi?



Đỗ Vân Lạc tiến lên kéo tay Lan Chi, tiến lại gần cười nói: "Lan Chi tỷ, vừa rồi nhị bá phụ vì sao tức giận chứ? Có phải ngay cả tổ mẫu cũng tức giận không? "



Lan Chi tươi cười không giảm: "Tiểu thư yên tâm, lão thái thái không có tức giận, chính là có chút mệt mỏi, tiểu thư chỉ cần trở về. Lão thái thái còn phân phó, bảo nô tỳ đi vào phòng bếp nhỏ nhìn một chút, xem bánh chưng kia đã chín chưa, chín liền đưa cho tiểu thư. "



Lan Chi không chịu lộ khẩu phong, nàng có thể đứng vững ở Liên Phúc Viên, quan trọng nhất chính là miệng kín, mặc kệ đến hỏi chính là lão gia thái thái, hay là nha hoàn các nàng dâu, chuyện không thể nói, nàng một chữ cũng sẽ không nói.



Đỗ Vân Lạc hiểu được tính cách Lan Chi, cũng thôi, chỉ nói: "Tỷ tỷ giúp ta múc thêm một đĩa đường nâu a", Lan Chi bật cười: "Tiểu thư thích ăn ngọt như vậy, cũng may răng còn tốt. "



Nói đùa hai câu, Lan Chi đi ra ngoài trước.



Đỗ Vân Lạc lấy lại bình tĩnh, nàng tỉ mỉ cân nhắc những lời Đỗ Hoài Bình vừa nói, nghĩ như thế nào cũng có liên quan đến An Nhiễm huyện chủ, chỉ là đây đều là suy đoán của nàng, trước khi có tin tức, không thể làm bậy.



Hạ lão thái thái nếu nói mệt mỏi không chịu gặp nàng, Đỗ Vân Lạc dứt khoát trở về, không



chừng nửa đường có thể gặp được Kim Thuỵ cùng Kim Lăng.



Từ ma ma đưa Đỗ Vân Lạc ra khỏi viện, xoay người trở về đông phòng.



Hạ lão thái thái nghiêng nghiêng tựa vào trên giường La Hán, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh, cũng không có mở mắt, nói: "Vân Lạc trở về rồi sao? "




Từ ma ma bước chân xuống, chủ động thay lão thái thái nắn chân: "Trở về rồi lão thái thái, Ngũ tiểu thư đã trở về. Vừa mới liên tục hỏi hạ nhân, lão thái thái thật sự mệt mỏi hay là tức giận, gấp đến độ muốn rơi nước mắt. "



Hạ lão thái thái tâm tình không thoải mái, nghe xong lời này, sắc mặt mới đẹp hơn một chút: "Thật sự là hiếu thuận tiểu hài tử, thương nàng cũng không vô ích. "



Đỗ Vân Lạc được sủng ái, Từ ma ma cũng không ngại ngày thường thuận miệng giúp đỡ nói vài câu hay, huống hồ lại có thể dỗ Hạ lão thái thái cao hứng.



"Ngũ tiểu thư là một hài tử tốt..." Từ ma ma nói đến đây dừng một chút, lặng lẽ liếc Hạ lão thái thái một cái, thấy trên mặt nàng không hiện hỉ nộ, châm chước nói: "Lão thái thái, bản sự mà nhị lão gia nói, thứ nhất là thật giả bất định, thứ hai, là thật, Ngũ tiểu thư cũng là bị tai ương vô vọng."



" Hừ! "Nhớ tới lời đỗ Hoài Bình nói, Hạ lão thái thái liền nổi giận, "Hoài Bình tức giận trở về, chẳng lẽ còn có thể là gió thổi qua lỗ hổng?" Từ ma ma ngấp ngơ cười cười, nhớ tới những chuyện Đỗ Hoài Bình vừa nói, nàng cũng cảm thấy khó chịu.



"Ta biết, chuyện này không liên quan đến Vân Lạc, bản thân nàng còn nửa hiểu không hiểu, có thể chọc ra chuyện phiếm gì? "Hạ lão thái thái lắc đầu, rất là bất đắc dĩ: "Ta cũng không trách Hoài Bình, đổi lại là ai, ở bên ngoài nghe những lời này đều tức giận".



"Vị huyện chủ kia nói chuyện làm việc xưa nay như thế..." Từ ma ma nói đến đây, cũng không nói tiếp.




An Nhiễm huyện chủ dù thế nào cũng không phải do nàng một thân làm nô tỳ, có thể dài ngắn đều treo ở ngoài miệng, cho dù nơi này chỉ có nàng và Hạ lão thái thái hai người, Từ ma ma cũng nhớ hai chữ cẩn thận.



Hạ lão thái thái nói chuyện trực tiếp rất nhiều, thanh danh của An Nhiễm huyện chủ, bà cũng đã nghe qua: "Ta vốn tưởng rằng, thế nhân biên đạo luôn có lúc khoa trương, bên ngoài nói Vân Lạc chúng ta không phải cũng là mấy từ như vậy lật tới lật lui sao?



Trước kia, ta thật đúng là không có lấy ác ý nghĩ tới nàng. Hôm nay vừa nghe, quả nhiên là mở rộng tầm mắt, nào có tác phong như cô nương gia?



Cho dù là tâm ý, cũng không thể vượt qua trưởng bối, trực tiếp đi cùng thế tử biểu lộ tâm cơ đạo lý".



Từ ma ma cười khổ, các tiểu cô nương hôm nay, quả thật to gan đến mức khiến cằm người ta đều rơi xuống. Vừa rồi Đỗ Hoài Bình nói đến huyện chủ An Nhiễm ngăn cản Mục Liên Tiêu, nàng đều cho rằng mình đã lớn tuổi, lỗ tai không dùng được.



"Kỳ thật, nô tỳ cảm thấy, Thế tử gia ứng đối cũng hợp đạo, chỉ là không ngờ tới..." Từ ma ma vẫn đứng ở lập trường của Mục Liên Tiêu nói hai câu.



"Hắn suy luận nhân sinh đại sự làm việc của trưởng bối, cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao cũng là viên ngọc quý trong tay Quốc Công phủ, hắn lạnh như băng cự tuyệt, quay đầu lại Lão công gia hẳn là mất hứng." Hạ lão thái thái thở dài nói: "Nhưng hắn và Vân Lạc đang nghị thân... Này! Vân Lạc không biết, Thế tử đại khái cũng không biết, hôn sự này, nguyên bản chính là các trưởng bối nói định mới tính. "




"Chính vì lý do này". Từ ma ma gập đầu.



Hai nhà nghị thân, Mục Liên Tiêu không hề hay biết, hắn trả lời như thế là rất khẳng định, nhưng rơi vào tai An Nhiễm huyện chủ biết chuyện, toàn bộ thành cự tuyệt cùng từ chối, lúc này tức giận không chịu nổi, nói với Mục Liên Tiêu về thị phi của Đỗ Vân Lạc.



Động tĩnh lớn, khó tránh khỏi để cho những người khác nghe được, ngươi một lời ta một câu, An Nhiễm huyện chủ trêu chọc tin đồn, Đỗ Vân Lạc cũng gặp tai nạn theo.



Đến cuối cùng truyền đến tai Đỗ Hoài Bình.



Hết lần này tới lần khác chuyện Đỗ Vân Lạc nghị hôn, Mạc thị căn bản chưa từng cùng Đỗ Hoài Bình nhắc tới, Đỗ Hoài Bình trong khoảng thời gian ngắn cho thấy, cho rằng là Đỗ Vân Lạc hành vi không đúng mực mới có thể cùng Mục Liên Tiêu liên lụy cùng một chỗ, lúc này mới hùng hổ chạy về.



Đáng tiếc, Hạ lão thái thái tọa trấn, đừng nói là khiển trách Đỗ Vân Lạc vài câu, bản thân hắn ngược lại ăn một bữa dạy dỗ, lại biết là mình vặn vẹo, chỉ có thể nghẹn thở rời đi.



"Ta biết Hoài Bình sốt ruột, Vân Anh sắp cập kê lại muốn nghị thân, nếu Vân Lạc dính vào lời đồn đại, đối với Vân Anh cũng không phải chuyện tốt, hắn làm cha, làm sao có thể ngồi yên? "Hạ lão thái thái nói đến đây dừng một chút, thật lâu sau, con ngươi đột nhiên căng thẳng, hừ nói: "Trong nhà này, mỗi người đều vì những người có tiền đồ mà hao tâm tổn sức, lại là có người có mắt dùng trang trí, tự cho là chọc ra nhiều lời đồn đãi như vậy là hay! Lão bà tử là mặc kệ chuyện gì, nhưng còn chưa mù mắt nhìn không thấy những kẻ quấy rối này! "



Sau lưng Từ ma ma lạnh lẽo, rụt cổ lại, nhưng lại sợ Hạ lão thái thái tức giận đến hư thân thể, khuyên nhủ: "Lão thái thái, không nhất định là..."



"Ngươi không cần nói giúp giải vây! "Hạ lão thái thái nửa ngồi dậy, chờ Từ ma ma nhét gối sau lưng nàng, mới nói, "Chuyện nghị hôn, bát tự mới có một cái, ai cũng không nói ra bên ngoài, sao lại truyền đến tai huyện chủ An Nhiễm? Đi đến phủ Cảnh Quốc Công chỉ có Hoài n tức phụ cùng Vân Nặc.



Hoài Bình tức phụ biết nặng nhẹ, cho dù biết được chút tình huống, loại sự thể này cũng sẽ không nói với tỷ tỷ nàng, chỉ có Vân Nặc.



Hay cho một Vân Nặc, cũng không biết là lúc nào nghe lén đi, lại thừa dịp lúc đi xem lễ nói ba thành bốn! Ta ngày thường chỉ coi như tỷ muội các nàng hòa thuận, nàng ngược lại rất tốt, sau lưng nháo ra một vở kịch như vậy! "



Từ ma ma âm thầm thở dài, nàng đây là muốn khuyên cũng không biết khuyên như thế nào, dù sao, ngay cả nàng cũng cho rằng, việc này cùng Đỗ Vân Nặc không thoát khỏi liên quan, kì này xu cho Vân Nặc rồi.



Cân nhắc trái phải, Từ ma ma dứt khoát thay đổi góc độ: "Lão thái thái, nô tỳ suy nghĩ, chuyện này đã thành như vậy rồi, bên ngoài những lời đồn đãi, nếu truyền tiếp, Thế tử cùng Ngũ tiểu thư chúng ta đều gặp tai nạn. Vẫn là phải sớm mời Thạch phu nhân tới, nghe một chút ý tứ Định Nguyên Hầu phủ. "



Lời này nói đến trong lòng Hạ lão thái thái: "Bên ngoài truyền thành như vậy, Thạch phu nhân cũng nhất định sẽ nghe nói, ta đoán chừng, ngày mai cũng đến rồi. "