Đỗ Vân Lạc ấn huyệt tình minh ( huyệt ngay đầu hốc mắt gần mũi), từ lúc khóc ở chỗ Chân thị, mắt tới giờ vẫn còn chua xót khó chịu, nàng liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt thiếu nữ.
Làn da không tính là trắng nõn, mặt trứng ngỗng, lông mày liễu cong cong, môi anh đào nhỏ nhắn, thích mặc hồng y, giơ tay nhấc chân tự có ngạo khí của quý nữ, dù dừng lại ở đâu, liền làm cho người xung quanh không dời được mắt.
Đó chính là An Nhiễm huyện chủ.
Nàng ấy vốn kiêu căng, lại có gia thế tốt.
Ngoại trừ mấy quý nữ có phong hào giống nhau, xuất thân không hề thua kém Cảnh Quốc Công phủ, ai cũng không dám tranh phong trực tiếp với An Nhiễm huyện chủ.
Đồng dạng là tính tình kiêu căng, nhưng Đỗ Vân Lạc so với An Nhiễm huyện chủ, quả thực là núi cao còn có núi cao hơn.
Đỗ Vân Lạc được trưởng bối trong nhà che chở, An Nhiễm huyện chủ cũng là viên ngọc quý của Lão phu gia, nhìn thế nào cũng hài lòng, Tiểu Công gia nhìn không vừa mắt muốn khiển trách An Nhiễm huyện chủ vài câu, đều bị Lão phu gia mắng hắn một trận.
Nữ nhân như vậy, Đỗ Vân Lạc sẽ không lỗ tự tìm phiền phức.
Đỗ Vân Lạc không ngốc, Đỗ Vân Anh lại càng khôn khéo, mấy tỷ muội Đỗ gia, chỉ có Đỗ Vân Nặc lui tới giao lưu với An Nhiễm huyện chủ.
Mà tâm tư của An Nhiễm huyện chủ đối với Mục Liên Tiêu, đối với các cô nương quen biết của nàng, cũng không phải là bí mật gì.
Kiếp trước, khi về già, Đỗ Vân Lạc nghĩ tới, nếu Nhị thái thái Luyện thị của Định Nguyên Hầu phủ muốn tìm một cô nương kiêu căng,
Vì sao không dứt khoát chọn An Nhiễm huyện chủ?
Lấy tính tình huyện chủ An Nhiễm, bên cạnh Mục Liên Tiêu càng thêm không có thanh tĩnh.
Nhưng nghĩ lại, cũng dễ hiểu.
An Nhiễm huyện chủ ầm ĩ, cũng sẽ không chỉ nháo trưởng phòng, toàn bộ Định Nguyên Hầu phủ chỉ sợ là gà chó bất an, hết lần này tới lần khác gia thế của nàng bày ra ở đó, Luyện thị chỉ có thể sốt ruột, đợi đến khi nhị phòng thành công, sợ rằng Luyện thị cũng không nắm bắt được An Nhiễm huyện chủ.
Đỗ Vân Lạc sẽ bởi vì nản lòng thoái chí mà để Luyện thị đùa bỡn, An Nhiễm huyện chủ lại không như thế.
Huống hồ, hiện giờ bên ngoài đều đồn đãi, Tiểu Công gia nằm liệt giường nhiều năm, sợ là không chịu nổi bao lâu, đến lúc đó, rất có thể là Liêu di nương quản lí chính, dù sao, Lão phu gia là đem An Nhiễm huyện chủ cùng ca ca nàng nâng tronh lòng bàn tay. Vị Liêu di nương này một khi quản lí chính, An Nhiễm huyện chủ từ thứ nữ trở thành đích nữ trưởng phòng. Xương cốt khó gặm như thế, răng Luyện thị là ăn không tiêu.
Bất quá, cũng chỉ có Đỗ Vân Lạc biết, mấy năm sau, Liêu di nương vẫn là Liêu di nương như trước, Lão phu gia dù sủng An Nhiễm huyện chủ, nhi tử trưởng phòng vẫn chọn quý nữ danh môn như trước.
"Sắp tới lễ cập kê của An Nhiễm huyện chủ, ta đang lo lắng không biết tặng nàng cái gì mới tốt đây." Đỗ Vân Nặc một bộ rối rắm.
Đỗ Vân Lạc liếc nàng một cái: "Đó là minh châu của Cảnh Quốc Công phủ, ngoại trừ đồ đạc của Việt Nam, còn lại có thể thiếu cái gì? Hỏi ý ta, bất quá chính là một phần tâm, Tứ tỷ cùng huyện chủ là biểu tỷ muội, tâm ý đến là tốt rồi. "
"Biểu tỷ muội sao..." Ánh mắt Đỗ Vân Nặc tối sầm lại, khóe môi mang theo vài phần châm chọc, "Thân phận bực này của ta, tính là biểu tỷ muội gì! "
Đỗ Vân Lạc ngồi thẳng người, tiến đến trước mặt Đỗ Vân Nặc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô: "Sao lại không phải? Tứ thẩm nương thương tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ cũng đừng tự coi thường mình, lời này nếu để Tứ thẩm nương nghe thấy, chẳng phải là muốn thương tâm sao? "
Đỗ Vân Nặc giật mình phục hồi tinh thần lại, biết vừa rồi là lỡ lời, hai tay chắp lại khẩn cầu nói: "Trong lòng ta rõ ràng, mẫu thân thật sự đau lòng ta, muội muội tốt, ngàn vạn..."
"Tỷ tỷ yên tâm, " Đỗ Vân Lạc vui tươi chớp chớp mắt, "Ta sẽ không nói cho Tứ thẩm nương, cũng sẽ không nói với Mạc di nương. "
Nhắc tới Mạc di nương, Đỗ Vân Nặc cười gượng ba.
Đỗ Vân Lạc nhìn ra được, cho dù Đỗ Vân Nặc ngày ngày đi theo Liêu thị, đem Liêu thị dỗ dành cao hứng, ở đáy lòng nàng, quan trọng nhất vẫn là Mạc di nương.
"Có một số lời, tỷ biết ta biết, nói ra ngoài
sẽ không tốt." Đỗ Vân Lạc vươn tay, ngón út ôm lấy ngón út của Đỗ Vân Nặc, "Quyết định vậy đi."
Đỗ Vân Nặc để nàng tự nói chuyện với chính mình, đờ đẫn gật đầu.
Thẳng đến khi ra khỏi An Hoa viện, gió xuân mang theo ấm áp thổi qua, Đỗ Vân Nặc mới tỉnh táo lại.
Quay đầu thấy trong tay Thiển Hòa cầm một hộp thức ăn bằng gỗ mun, Đỗ Vân Nặc kinh ngạc: "Đây là cái gì?"
Thiển Hòa bị nàng hỏi đến ngẩn ra, nhìn cái hộp, lại nhìn Đỗ Vân Nặc: "Là điểm tâm Ngũ tiểu thư cho tiểu thư nè, tiểu thư kêu nô tỳ cầm đó. "
Đỗ Vân Nặc khẽ cắn dưới, nàng thật sự mơ mơ màng màng, bị Đỗ Vân Lạc nói một câu như vậy khiến cho mơ hồ.
Có một số lời, tỷ biết ta biết.
Bên tai dường như lại nghe được thanh âm như chuông của Đỗ Vân Lạc, Đỗ Vân Nặc rụt cổ lại, tâm tư trầm xuống vài bước, xuyên thấu qua cửa sổ hành lang vừa lúc nhìn thấy một đầu hoa lựu khác nở rộ, màu đỏ như lửa đập vào mặt.
Nàng dừng lại.
An Nhiễm huyện chủ thích mặc hồng y.
Nếu An Nhiễm huyện chủ biết Định Nguyên Hầu phủ có ý chọn Đỗ Vân Lạc thì sẽ như thế nào đây?
Đỗ Vân Nặc rầm rầm nở nụ cười, những chuyện này nàng biết Đỗ Vân Lạc biết, nếu nói ra, rốt cuộc sẽ không tốt như thế nào đây?
Vừa rồi các nàng kéo câu, dùng ngón tay út này (ngoéo tay).
Chậm rãi giơ tay lên, móng tay màu ngọc trai nhỏ nhắn xinh xắn, điểm lên môi anh đào, Đỗ Vân Nặc cười nghiêng đầu: "Thiển Hòa, Ngũ muội nhuộm móng tay nhìn rất đẹp, sau khi trở về, ta cũng nhuộm một cái đi."
Thiển Hòa không biết vì sao nàng nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Tay cô nương a, nhuộm nhất định đẹp mắt, chờ trở về, nô tỳ liền đi chuẩn bị. "
Trong An Hoa viện, Đỗ Vân Lạc uống một chén trà thảo dược.
Lúc làm lão thái thái, ngày ngày không được ngủ yên, mỗi ngày không ngủ ít cũng ngủ nông, hôm nay mới trở lại mấy ngày, liền có mềm mại của khuê các cô nương, có chút ngủ sâu hơn.
Trà lạnh tỉnh táo, một chén xuống bụng, cả người thoáng thanh tỉnh một chút.
Lời nàng và Đỗ Vân Nặc nói là có ý tứ, nàng tin tưởng, cho dù Đỗ Vân Nặc nhất thời không kịp phản ứng, sau đó cân nhắc, cũng sẽ hiểu được.
Nàng chính là hy vọng Đỗ Vân Nặc đến trước mặt An Nhiễm huyện chủ nói ra.
Đỗ gia cùng Định Nguyên Hầu phủ âm thầm thăm dò, chưa chắc có thể định ra, đến cuối cùng không thể đạt thành, đây cũng không phải cục diện Đỗ Vân Lạc muốn nhìn thấy.
Lúc này, mọi chuyện lại cần gió đông.
An Nhiễm huyện chủ náo loạn, Lão phu gia tất nhiên kinh động.
Với tính tình bao che khuyết điểm của Lão phu gia, chắc chắn sẽ không để An Nhiễm huyện chủ gả cho Mục Liên Tiêu, người mà không biết khi nào sẽ chinh chiến, hắn chỉ biết hận không thể nhanh đao chém loạn, suy nghĩ tuyệt đối cho An Nhiễm huyện chúa.
Mà chỗ Luyện thị, không hiểu tâm tư của Tiểu Công gia, sợ lão phu gia chiều lòng An Nhiễm huyện chủ, nhất định phải xuống tay trước.
Đỗ Vân Lạc dựa vào gối, đầu ngón tay thoáng cái điểm lên mặt bàn, nhớ lại phong thánh chỉ kiếp trước.
Nhị phòng Hầu phủ Định Nguyễn vì bức Đỗ gia, tiến cung cầu tới thánh chỉ tứ hôn.
Vừa là bức hôn, cũng là đoạn đường lui của nàng.
Chờ sau khi Mục Liên Tiêu chết trận, dưới ánh mắt của đế quân, cho dù Đỗ gia nổi lên tâm tư đón Đỗ Vân Lạc về, cho dù Đỗ Vân Lạc muốn tái giá, tất thảy đều không được, nàng chỉ có thể ở lại Định Nguyên Hầu phủ, do Luyện thị bày bố.
Mà hiện tại, Đỗ Vân Lạc muốn thánh chỉ kia, nàng muốn dùng An Nhiễm huyện chủ đến buộc Luyện thị lại đi cầu thánh chỉ.
Lúc này đây, nàng vẫn phải cầm thánh chỉ gả vào.
Thánh chỉ là bảo kiếm thượng phương của nàng, loại "danh chính ngôn thuận" này có thể làm cho nàng bớt đi rất nhiều phiền toái, càng quan trọng hơn chính là, nàng muốn dùng thanh lợi kiếm năm đó đặt ở Đỗ gia, đặt trên cổ nàng, để cho nhị phòng của Định Viễn Hầu phủ nếm thử một chút tư vị.
Lấy đạo người trả lại cho người.
Nàng dấy lên một số kỳ vọng.