Thôi Xuân Hồng ôm bụng đi vào Trạm y tế, vừa đi vừa mắng.
Hà Loan Loan vừa mới xoa bóp cho một bệnh nhân xong, bác sĩ Chu vốn đang sắp xếp lại số thuốc men, thấy thế thì lập tức tiến lên ngăn cản: “Cô muốn làm gì?!”
Vốn dĩ Thôi Xuân Hồng muốn cho Hà Loan Loan một bạt tai nhưng lại bị bác sĩ Chu ngăn lại, chỉ có thể chỉ vào Hà Loan Loan mắng!
“Chính là cái thứ không biết xấu hổ này! Cố ý chỉnh tôi! Hôm qua tôi tới tìm cô ta xoa bóp, kê thuốc, tôi mang thuốc kia về uống, kết quả lại bị đau bụng cả một đêm!”
Không chỉ có đau bụng, bệnh trĩ của cô ta cũng trở nên nghiêm trọng hơn, trĩ sưng to đến mức không thể ngồi, quả thực là khóc không ra nước mắt!
Hà Loan Loan nhíu mày: “Hôm qua tôi kê thuốc cho cô đều dựa theo phương thuốc đàng hoàng, không thể nào xảy vấn đề.”
Quả thật có một số người dị ứng với thuốc đông y, nhưng quá lắm chỉ là cơ thể phát ban, hiếm lắm mới có người bị tiêu chảy, dạ dày không thoải mái, nhưng không thể nào đau đến mức này.
Hơn nữa cô nhìn Thôi Xuân Hồng tóc tay tán loạn, sắc mặt vàng như nến, đáy mắt xanh xao, trạng thái rõ ràng kém hơn hôm qua rất nhiều!
Thôi Xuân Hồng la to: “Tôi mặc kệ! Tôi uống thuốc của cô nên mới bị như thế này! Mấy người phải chịu trách nhiệm! Bồi thường! Tìm xe đưa tôi vào bệnh viện trong thành phố khám bệnh!”
Cô ta vừa nói vừa một hai lướt qua người bác sĩ Chu xông tới đánh Hà Loan Loan.
Bác sĩ Chu nhanh chóng kêu hai hộ sĩ khác đi can ngăn.
Trong lúc nhất thời, Trạm y tế vô cùng ầm ĩ.
Chu Tình đứng bên cạnh âm thầm bật cười.
Cô ta biết Thôi Xuân Hồng này là người hung dữ, lần trước không phải là Thôi Xuân Hồng đánh Tào Hiểu Kiều sao?
Quả thật sức chiến đấu của Thôi Xuân Hồng rất mạnh, bác sĩ Chu và hai hộ sĩ khác không ngừng lôi lôi kéo kéo mà thiếu chút nữa cô ta đã đánh được Hà Loan Loan, cuối cùng cô ta đã khiến Trạm y tế đổ bể tan hoang, thậm chí còn cởi giày ném về phía Hà Loan Loan!
Nếu không phải Hà Loan Loan dùng cánh tay chắn lại, giày kia chắc chắn sẽ đập vào mặt cô!
Tào Hiểu Kiều đã sớm chờ ở bên ngoài, thấy thế bèn đi vào khuyên nhủ: “Chị dâu Thôi, khám bệnh hại người là chuyện lớn, loại chuyện như vậy sao có thể bỏ qua đơn giản được? Đồng chí Hà cô bình thường chướng mắt mấy người chúng tôi thì thôi đi, nhưng sao có thể làm ra loại chuyện hại người như vậy? Nếu báo cáo chuyện này lên trên, cấp trên mà biết được thì sẽ ảnh hưởng đến lão Cố nhà cô như thế nào!”
Hà Loan Loan lạnh lùng nhìn Tào Hiểu Kiều, lại thoáng nhìn qua Thôi Xuân Hồng, hai người này cũng chẳng phải thứ gì tốt.
Tào Hiểu Kiều tâm địa xấu xa, Thôi Xuân Hồng không có đầu óc!
Cô bình tĩnh nói: “Nếu muốn xử lý đàng hoàng thì cứ bình tĩnh nói, nếu cô cứ gây chuyện chửi mắng như thế, chẳng những ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của người khác mà chính cô cũng không được thoải mái. Các cô nói đúng, nếu chuyện này không xử lý tốt thì không chỉ ảnh hưởng đến lão Cố mà cả chồng các cô cũng bị ảnh hưởng, loại chuyện thế này chắc chị dâu Tào rõ nhất nhỉ?”
Hà Loan Loan vừa nói vừa lạnh lùng nhìn về phía Tào Hiểu Kiều.
Nhìn đến mức Tào Hiểu Kiều muốn nổi da gà, nhưng cô ta nhanh chóng nói: “Tôi và cô không giống nhau! Tôi sẽ không bao giờ xem bệnh cho người khác trong khi bản thân chẳng có kiến thức gì! Cô từng học y ở học viện sao? Cô từng học đông y chuẩn chỉnh sao? Học đông y với người nào?”
Cô ta vừa nói vừa gọi Hà Linh Linh đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt đi vào.
“Đây là chị của Hà Loan Loan, cũng là chị em dâu của Hà Loan Loan, đồng chí Hà Linh Linh, có nói xem Hà Loan Loan có từng học qua đông y không?”
Hà Linh Linh chớp mắt.
Vết sưng đỏ trên mặt cô ta vẫn còn chưa tan hết, nói thật, cô ta có chút sợ Hà Loan Loan.
Nhưng khát vọng muốn thấy Hà Loan Loan gặp xui xẻo lại giống như ngọn lửa cháy bập bùng.