Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 88




Hôm nay Cố Dục Hàn bận rộn cả ngày, thậm chí còn chưa kịp về nhà, lúc này đây anh mới biết chuyện này.

Anh cũng có chút kinh ngạc, chỉ khẽ cười nói: “Đoàn trưởng Hạ ngài quá khen, vợ tôi mới đến, mấy chị dâu khác trong khu nhà ở cũng thường chiếu cố cô ấy, có thể làm một chút chuyện vì tập thể chúng ta cũng nên mà.”

Đoàn trưởng Hạ tán thưởng nhìn anh, cười ý vị thâm trường, vỗ vai Cố Dục Hàn: “Giữ vững.”

Cố Dục Hàn tất nhiên hiểu rõ anh ấy có ý gì.

Không bao lâu nữa đoàn trưởng Hạ sẽ được điều đi nơi khác, theo kế hoạch, nếu cuộc diễn tập thực chiến lần này thành công, Cố Dục Hàn sẽ được đề cử làm người kế nhiệm.

Nhưng hiện tại Hà Loan Loan giúp mọi người chữa bệnh, không thể nghi ngờ đã trợ lực thêm Cố Dục Hàn rất nhiều.

Vợ hiền cũng chỉ có thế này thôi!

Lúc Cố Dục Hàn rời đi, trong lòng vẫn chứa chan mật ngọt nóng bỏng, anh bước rất nhanh, hận không thể lập tức về nhà ôm Hà Loan Loan một cái!

Tính ngày tháng thì hình như hôm nay là ngày cô nói có thể.

Cố Dục Hàn nắm tay nhẹ nhàng đặt lên môi ho khan một tiếng, đôi mắt hoa đào không giấu được ý cười.

Về tới nhà, anh nhanh chóng vét hết đồ ăn trong nồi.

Hà Linh Linh nấu ăn hương vị tầm thường, Hà Loan Loan lại làm thêm một món miến xào cải trắng, cho thêm một ít thịt ba chỉ thái mỏng, thơm không chịu được, cô chừa lại cho Cố Dục Hàn một tô lớn.

Anh ăn xong lập tức tắm rửa đánh răng, sau đó trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ.

Hà Loan Loan đang ngồi trên bàn ghi chép một số kiến thức đông y, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại nhìn, cô nhoẻn miệng cười: “Anh về rồi sao? Ăn cơm chưa?”



Cô ngồi cạnh bàn làm việc, trong phòng có lò sưởi tương đối ấm áp nên cũng chỉ mặc một chiếc áo lông màu trắng.

Ngực phập phồng, vòng eo mảnh khảnh, mái tóc đen được búi lên, gương mặt trắng nõn, làn mi cong vút nét xuân sơn, sống mũi cao, đôi mắt hạnh như nước hồ thu, cánh môi hồng nhuận như quả chín mọng căng tròn...

Cố Dục Hàn bước tới sau lưng cô, ôm lấy cô rồi nói: “Vợ ơi, nghe nói hôm nay em lập công.”

Hà Loan Loan sửng sốt, hẳn là chuyện ở Trạm y tế, chỉ trêu ghẹo nói: “Không gây phiền toái cho anh là tốt rồi, em chỉ sợ virus lây lan quy mô lớn, mọi người đều sinh bệnh sẽ không tốt.”

Cố Dục Hàn ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của cô, hẳn là cô đã tắm rồi.

Anh trực tiếp bế ngang ôm cô tới mép giường, cúi đầu lưu luyến nhìn cô: “Theo lý thuyết thì anh phải cảm ơn em chứ nhỉ? Vì hành động của em mà anh còn được lãnh đạo khen ngợi đó.”

Hà Loan Loan tự nhiên hiểu rõ anh có ý gì, cô thấp thỏm được anh ôm vào lồng ngực, lông mi khẽ run: “Vậy anh nghĩ muốn cảm ơn em như thế nào?”

Cố Dục Hàn đặt cô lên giường, cúi người xuống, gần đến mức chóp mũi của cả hai đã chạm vào nhau.

Người đàn ông khàn giọng nói: “Anh muốn cảm ơn thế nào cũng được sao?”

Hà Loan Loan nhắm mắt lại, chỉ còn hơi thở khẩn trương.

Gương mặt phù dung, mỹ lệ động lòng người, Cố Dục Hàn cởi chiếc áo khoác quân nhân của mình ra, bắt lấy tay người phụ nữ.

Hà Loan Loan cơ hồ không biết đặt tay ở đâu! Lung tung quờ quạng thế nào mà lại đáp lên cổ anh...

Đêm tân hôn của cô đã đến rồi sao?

Cùng lúc đó, đôi môi người đàn ông đã áp tới, không hề cho cô cơ hội phản kháng!