Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 423




Trong lúc kiếm tiền cô vẫn luôn âm thầm làm việc thiện tích công đức.

Hà Loan Loan mời một đội ngũ, đều là các đồng chí lòng dạ thiện lương nhân phẩm chính trực, đi đến thăm các khu vực xa xôi, miễn phí cung cấp chi phí ăn mặc đi học cho trẻ con ở các trường học có điều kiện tệ nhất, nhưng không tuyên truyền ra ngoài mà chỉ lặng lẽ làm.

Mặt khác, bởi vì đã đủ tiền vốn nên Hà Loan Loan bảo đại sư Thương Tế chuyển đến một căn viện rất lớn coi như phòng khám đông y, mặt khác thiết lập một quỹ cung cấp cho đại sư Thương Tế nghiên cứu đông y.

Có tiền thì rất nhiều chuyện đều dễ hoàn thành hơn, đại sư Thương Tế chọn lựa một vài sinh viên tương đối xuất sắc trong chuyên ngành cùng nhau tiến hành nghiên cứu.

Đương nhiên, Hà Loan Loan vẫn là người ưu tú nhất trong đó.

Lúc mang thai được sáu tháng, cuối cùng Hà Loan Loan cũng nghiên cứu chế tạo ra thuốc ngăn nôn nghén thành công.

Loại thuốc này trước sau luôn là vấn đề khó giải của thế giới, bởi vì mỗi cơ thể mỗi khác, có người sẽ nôn nghén có người lại không phản ứng gì, nôn nghén nhiều thậm chí hộc máu, một tháng có thể gầy đi năm cân.

Hà Loan Loan nhớ rõ kiếp trước ở nước ngoài đã từng có người nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc tây, có thể trị nôn nghén, nhưng lúc ấy rất nhiều thai phụ sinh ra con dị dạng do uống loại thuốc này, sau đó loại thuốc này đã bị cấm.

Nhưng ở đông y, vẫn mãi không có ai nghiên cứu chế tạo ra cách để trị nôn nghén có hiệu quả tốt nhất.

Hà Loan Loan chọn dùng một loại cao dán huyệt vị cộng thêm viên thuốc dưỡng thai để uống, có thể điều hoà tì vị, sẽ không làm thai phụ trong lúc đang mang thai ép vào tì vị quá nhiều khiến nôn nghén dữ dội.

Mấy thứ này vừa được đưa ra, không biết đã giúp bao nhiêu thai phụ bớt đau khổ thảm thiết.

Nhưng điều càng làm cho người ta vui vẻ hơn chính là mì gói và thuốc dán huyệt vị ngăn nôn nghén, viên thuốc dưỡng thai do Hà Loan Loan chế ra đã từng bước được truyền ra nước ngoài.

Lúc mang thai tám tháng, hai nhóm người ngoại quốc đã tìm đến Hà Loan Loan.

Một nhóm là muốn tìm kiếm hợp tác sản xuất mì gói, muốn xuất khẩu mì ăn liền Thơm Ngào Ngạt do Hà Loan Loan sáng chế ra nước ngoài.



Đây quả thực là chuyện rất đáng mừng! Hà Loan Loan trực tiếp đồng ý, thuận lợi ký kết hợp đồng, một số lượng lớn mì ăn liền tiêu thụ ở nước ngoài, nhận được vô vàn lời khen ngợi, liên tục có điện thoại quốc tế gọi tới yêu cầu xuất khẩu nhiều hàng hơn.

Hà Loan Loan bèn nghiên cứu chế tạo khẩu vị mới phù hợp với người nước ngoài, ví dụ như mì gà tây, mì bơ, mì bò bít tết vân vân.

Còn người nước ngoài khác thì tìm đến Hà Loan Loan đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn.

"Cô Hà Loan Loan, tôi muốn mời cô cùng với người nhà của cô đến nước chúng tôi, đây là điều kiện mà chúng tôi có thể cung cấp cho cô, cô xem thử đi."

Trên tài liệu viết rõ ràng rằng nước Mỹ Lệ cảm thấy rất hứng thú đối với kiến thức đông y của Hà Loan Loan, nếu cô bằng lòng qua đó thì có thể giải quyết hộ khẩu của cô và người nhà bất cứ lúc nào, cũng sẽ cung cấp nơi ở là biệt thự lớn cho cô, mời cô làm giáo sư ở trường cao đẳng hàng đầu nước Mỹ Lệ với mức lương cao, ngoài ra còn có thể cung cấp một phòng thí nghiệm đông y mới tinh cho cô.

"Miss Hà xinh đẹp, tôi nghĩ chắc cô đã biết, trước mắt điều kiện ở chỗ cô có hạn, tôi nghe nói cô đã tự mình bỏ vốn làm thực nghiệm, nhưng nếu như cô bằng lòng đến nước chúng tôi, chúng tôi sẽ hết lòng ủng hộ, không cần cô tự mình bỏ ra bất kể một đồng. Đây là ảnh chụp ở đất nước của chúng tôi, tôi nghĩ nhất định cô sẽ yêu nơi đó của chúng tôi."

Người da trắng tóc vàng mắt xanh đưa một chồng ảnh lên trên.

Anh ta trông thì có vẻ lịch sự khách sáo, nhưng trên thực tế, con mắt mang vẻ cao cao tại thượng.

Hà Loan Loan nhìn thấy toà nhà cao ốc trên ảnh chụp, ô tô phủ khắp con đường, lại nghĩ đến quốc gia của mình hiện giờ, chênh lệch thật sự quá lớn.

Nhưng chúng ta cũng sẽ trở nên tốt hơn!

Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ sáng tạo ra rất nhiều nhãn hiệu phủ khắp toàn cầu!

Chúng ta cũng sẽ có từng toà cao ốc đột ngột mọc lên từ mặt đất, làm toàn thế giới đều kinh ngạc!

Bởi vậy, cô không chạm vào những tấm ảnh đó, chỉ nhoẻn miệng cười: "Xin lỗi, các anh không thể cướp đi những thứ thuộc về con dân Trung Hoa đâu."

Nụ cười trên mặt người da trắng lập tức biến mất, anh ta buông tay: "Cô chắc chứ? Cô phải biết rằng, sự chênh lệch giữa hai quốc gia là thứ mà bất luận thế nào các cô đều không thể đuổi kịp được, cô sống ở chỗ này sao có thể so được với cuộc sống khi đến đất nước chúng tôi chứ?"