Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 413




Cô ta vội vàng lấy đại sư Thương Tế ra để phản bác Hà Loan Loan: "Cô nói bậy bạ! Đây là phương thuốc của đại sư Thương Tế! Cô đang ghen ghét tôi, đại sư Thương Tế truyền phương thuốc lại cho tôi, phương thuốc bí mật như vậy nên đương nhiên cô không biết rồi!! Hiện tại sự thật bày ở trước mắt, Vương lão đã được tôi cứu, ông ấy nhận tôi làm con gái nuôi rồi, cô chỉ đang đố kỵ thôi!"

Hà Loan Loan quả thực tức đến bật cười: "Hoàng Vũ Vi, cô chấp mê bất ngộ cũng được, nhưng cô không thể làm hại tính mạng người khác! Không tin cô lấy phương thuốc kia ra xem lại một lần nữa đi, phía dưới cùng của phương thuốc có viết ngày tháng, ngoài ra còn có một hàng chữ nhỏ, phương thuốc này cực nguy hiểm, hơi vô ý là sẽ bỏ mạng!"

Hoàng Vũ Vi nào dám đi xem?

Con gái của Vương lão vội vã đi lên đoạt lấy bản thảo Hoàng Vũ Vi mang đến kia rồi mở ra, sau khi lật vài tờ quả nhiên thấy được, phía dưới phương thuốc kia viết rất rành mạch "Phương thuốc này cực nguy hiểm! Hơi vô ý là sẽ bỏ mạng!"

Mà Vương lão nằm ở trên giường bên cạnh thì trở nên trầm mặc.

Ông ấy vốn tưởng rằng ông trời đối xử với mình không tệ, đón lấy hy vọng vào thời khắc cuối cùng.

Nhưng thì ra...

Ông ấy căn bản không đợi được đến lúc nhìn thấy cuộc sống dân chúng từng nhà đều được dùng điện, được ăn no!

Vương lão đột nhiên há miệng, phun ra một ngụm m.á.u tươi!!

"Phụt!"

Rồi sau đó cả người mềm oặt xuống!

Hoàng Vũ Vi hét lên một tiếng, liên tiếp lui vài bước.

Nhất thời cũng đã quên mất đây là cha nuôi của cô ta!

Con gái của Vương lão vô cùng phẫn nộ, khóc lóc kêu: "Cha ơi!"

Hoàng Vũ Vi lập tức biết chuyện đã xôi hỏng bỏng không!

Chẳng trách có thể dễ dàng lấy được phương thuốc của Thương Tế, là bởi vì phương thuốc này căn bản không phải thứ gì tốt lành!

Mà cũng phải thôi, nếu như thật sự là một phương thuốc tốt thì vì sao chính đại sư Thương Tế không lấy ra để cứu người chứ?

Đều do cô ta ngốc!



Hoàng Vũ Vi nhân lúc loạn lén lút chạy mất.

Còn Hà Loan Loan thì vội vàng đi lên nói: "Cô Vương, trước tiên cô hãy tránh ra, để tôi thử xem!"

Bên người toàn là tiếng kêu khóc, cái bụng nhỏ của Hà Loan Loan hơi nhâm nhẩm đau, nhưng cô vẫn kiên trì ở cạnh Vương lão, đầu tiên là châm cứu cho ông ấy, mau chóng bài trừ độc tố trong thân thể ông ấy rồi sau đó nhân lúc mọi người không chú ý, âm thầm dùng nước hồ tiên trong không gian đút cho Vương lão.

Mặt khác còn giã nát bách bảo đan mà khó khăn lắm cô mới điều chế ra bỏ vào trong nước đút cho Vương lão.

Bách bảo đan này là thứ mà chính Hà Loan Loan làm ra, không hề nói cho bất cứ ai.

Cách làm rất khó, hơn nữa bên trong trộn lẫn nước hồ tiên được điều chế, có công hiệu cứu mạng!

Cô bận rộn suốt một giờ, cuối cùng, mạch đập của Vương lão đã vững vàng hơn một chút.

Hà Loan Loan ngồi liệt dưới đất: "Tạm thời sẽ không có gì đáng ngại, nhưng cần tiếp tục điều trị cho ông ấy ba ngày."

Trong ba ngày này cần bỏ ra tâm huyết cực lớn!

Có thể cứu sống hay không, chỉ có thể trông chờ vào ba ngày này.

Cô chỉ có thể đi mời đại sư Thương Tế!

*

Bệnh tình của Vương lão chuyển biến xấu rất nhanh, cả người đau đớn đến mức cắn cho cả miệng toàn là máu, người khác nhìn thấy đều hết sức đau lòng.

Hà Loan Loan mời đại sư Thương Tế tới, sau khi đại sư Thương Tế nhìn thấy tình trạng của Vương lão cũng bi ai than thở: "Ông ấy vốn đã trong tình trạng này, lại bị loại thuốc kia kích thích, thầy cũng không còn cách nào khác."

Nhưng Hà Loan Loan lại bảo: "Thầy ơi, trước kia ở Tây Lâm em nghe thầy từng nhắc đến một cách, lấy m.á.u dẫn máu, nếu em có thể nghĩ cách giữ được tinh thần của ông ấy thì có thể dùng cách này cứu sống ông ấy không ạ?"

Đại sư Thương Tế nheo lại mắt nhìn Hà Loan Loan.

Ông ấy đã sớm biết thật ra Hà Loan Loan không giống người thường, nếu như Hà Loan Loan đã nói vậy thì ông ấy cũng bằng lòng cố hết sức thử một lần.

Nhưng...