Hà Loan Loan đặt ngón tay lên mạch của ông ấy, cẩn thận xem xét một lúc, mày hơi nhíu lại.
“Chú ba, cháu châm cứu cho chú một lát.”
Chú ba rất yên tâm vén tay áo cho Hà Loan Loan châm.
Hà Loan Loan tìm ngân châm, tiêu độc độc rồi lại châm vài châm lên tay chú ba.
Một lúc sau, cô rút châm ra, nhìn đầu châm biến thành màu xanh lơ!
Lại thấy đáy mắt chú ba ẩn hiện sắc xanh, vẻ mặt mỏi mệt, trạng thái thật sự không tốt.
Ngay lúc này, Lý Quốc Chấn bừng tỉnh: “Có chuyện gì vậy?”
Hà Loan Loan nghiêm túc nói: “Cha, chú ba, phải kiểm tra trong ngoài một lượt! Chú ba trúng độc!”
Lý Quốc Chấn lập tức nói: “Sao lại trúng độc?”
Chú ba cũng trợn to mắt: “Trúng độc? Nhưng ngày nào chú cũng ở nhà, đúng giờ ăn cơm, sao lại trúng độc?”
Lý Quốc Chấn nhanh chóng gọi bảo mẫu trong nhà là chị Trần, và bảo mẫu chăm sóc chú ba Lý bảo, chị Triệu tới,
Chị Trần và chị Triệu tỉ mỉ thuật lại thực đơn ăn uống của chú ba Lý mỗi ngày.
Hà Loan Loan lại kiểm tra dụng cụ trong phòng bếp, bếp gas một vòng, cuối cùng đã tìm được một lọ mật ong trên đầu tủ lạnh!
Chú ba Lý lắp bắp: “Chú thích mật ong nhất, ngày nào cũng pha nước uống, là Đan Thanh mua cho chú, hẳn là không có vấn đề.”
Hà Loan Loan mở lọ mật ong ra ngửi, trực tiếp giao cho Lý Quốc Chấn.
“Cha, đơn vị của cha có phòng nghiên cứu thực phẩm và dược phẩm chứ? Hay là đợi ngày mai mang thứ này qua đó kiểm tra.”
Chuyện này vô cùng quan trọng, Lý Quốc Chấn lập tức sai người mang lọ mật ong này đi.
Sáng hôm sau đã có người đưa kết quả kiểm nghiệm tới.
Lý Đan Thanh ngủ một giấc, cả người cũng thanh tỉnh hơn, cô ta quyết định tế thủy trường lưu, từ từ đi tới.
Hà Loan Loan đã gả chồng, cũng không ở đây được bao lâu, bây giờ nhịn một chút cũng không sao.
Không ngờ lúc cô ta xuống lầu thì đã thấy cả nhà đang ngồi đó.
Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn ngồi cùng nhau, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lý Đan Thanh, nhưng lại khiến Lý Đan Thanh nổi da gà một cách khó hiểu!
Lý Quốc Chấn nghiêm túc: “Đan Thanh, cháu lại đây một chút.”
Lý Đan Thanh còn mặc áo ngủ tơ tằm, cô ta thấy bầu không khí không đúng lắm, nhưng vẫn căng da đầu đi tới: “Bác hai, có chuyện gì vậy?”
Lý Quốc Chấn đưa kết quả kiểm tra mật ong cho cô ta.
Chỉ nhìn thoáng qua, Lý Đan Thanh cảm thấy trong đầu như có một tiếng nổ to!
Cô ta lắp bắp nói: “Sao có thể chứ! Sao có thể có độc được! Đây là mật ong hoang dã, cháu mua cho cha bồi bổ thân thể!”
Hà Loan Loan không lưu tình chút vạch trần cô ta: “Chú ba không muốn ở đây thì cô có thể thương lượng với ông ấy, nhưng cô lại dùng phương thức độc ác này hủy hoại thân thể ông ấy, cô không cảm thấy mình quá đáng sao? Thân thể chú ba vốn đã không tốt, cô không sợ có một ngày cô sẽ mất đi người cha này sao?!”
Lý Đan Thanh khó chịu, nước mắt tràn mi!
Cha cô ta nhanh chóng nói: “Đan Thanh, con không cố ý đúng không? Chỉ cần con xin lỗi, chịu sửa sai thì cha sẽ không so đo với con!”
Lý Đan Thanh cắn môi, không so đo? Làm sao có thể không so đo!
Hà Loan Loan có một người cha tốt như vậy, tại sao cha cô ta chỉ là một phế nhân!
Mỗi lần có người hỏi: “Lý Đan Thanh, bác hai cô là giáo sư, vậy cha cô đang làm gì?”
Cô ta xấu hổ cười, rất khó chịu, căn bản không muốn người khác biết cha cô ta là một kẻ tàn phế!
Thấy Lý Đan Thanh không nói lời nào, chú ba Lý cũng vô cùng thất vọng, ông ấy gục đầu: “Là tôi không tốt, là tôi không tốt...”
Là ông ấy liên lụy con gái!
Lý Quốc Chấn hoàn toàn không nghĩ tới Lý Đan Thanh là loại con gái như vậy!
Ông ấy lạnh lùng hỏi: “Đan Thanh, cháu để tay lên ngực tự hỏi đi, từ khi bác gặp cháu tới nay, có từng bạc đãi cháu chưa? Sao cháu lại không biết đủ, đến cả cha mình mà cũng hại được? Cho dù cha con hai người có dọn ra ngoài thì bác sẽ bạc đãi hai người sao? Bác thiếu chút tiền ấy à? Nuôi cha con hai người cả đời cũng dư dả!”
Lý Đan Thanh biết bản thân có lỗi nhưng lúc này trong lòng cô ta rất khó chịu, chỉ muốn tìm một khe đất chui vào!
Dựa vào đâu mà phải xin lỗi!
Nói dễ nghe như vậy!
Nhưng nếu cô ta thật sự bị đuổi ra ngoài, không thể ở lại căn biệt thự này nữa thì chắc chắn đám bạn cô ta quen từ lúc tới Kinh thị sẽ không thèm để ý tới cô ta nữa!
Lý Quốc Chấn dùng sức đập bàn: “Nói chuyện!”