Ở Bắc Bình Lâu có không ít món ngon.
Mì trộn tương, vịt quay, tương giò đều là món ăn danh tiếng của nơi này.
Đây là lần đầu tiên Hà Loan Loan tới Kinh thị, cô cũng vô cùng hứng thú với đặc sản địa phương ở đây.
Chỉ là Hạ Quân nhìn nhìn thực đơn rồi thở dài một tiếng: “Tôi muốn nói một câu thật lòng nhà, e là Loan Loan sẽ chướng mắt đồ ăn ở đây mất! Tôi đã ăn qua những món ngon nổi tiếng của các nhà hàng lâu đời ở Kinh thị này, nhưng món ngon nhất mà tôi từng được ăn chính là thức ăn Loan Loan làm!”
Cố Trường Nghiệp ở bên cạnh vô cùng hâm mộ: “Thật à? Bà nói bà chỉ thích đồ ăn con dâu làm à.”
Hạ Quân nhanh chóng nói: “Ông đừng có không tin! Chờ có cơ hội sẽ cho ông nếm thử!”
Lý Quốc Chấn ở bên cạnh cũng tươi cười nhìn Hà Loan Loan, cố ý sai người phục vụ mang nước ép dưa hấu lên Hà Loan Loan.
“Dưa hấu mùa này là ngon nhất, Loan Loan, con uống chút nước dưa hấu đi, cha đã bảo bọn họ cho ít đá rồi, con là con gái, không thể uống đá quá nhiều.”
Cố Trường Nghiệp cũng nhanh chóng gọi phục vụ: “Đúng rồi, tôi nhớ ở chỗ các vị có món đậu phụ vàng làm thủ công rất ngon đúng không? Mang lên một phần cho Loan Loan nhà ta nếm thử.”
Hạ Quân bỗng nhiên nhớ tới gì đó, mắt sáng lên: “Ở bên cạnh có một quán chè đậu xanh ngon lắm! Mẹ đi mua một chén, Loan Loan con ăn thử xem.”
Hà Loan Loan nhanh chóng giữ bà ấy lại, cười không khép miệng được: “Mẹ, xem mọi người vội vàng kìa, bụng con chỉ có bao nhiêu đây, sao ăn được nhiều thức ăn như vậy. Dù sao con cũng về rồi, sau này cứ từ từ ăn! Hôm nay chúng ta cứ nếm thử đồ ăn ở đây trước đi!”
Hạ Quân không thèm để ý: “Con ăn không nổi thì để Dục Hàn ăn!”
Hà Loan Loan uống hai ngụm nước dưa hấu rồi đưa toàn bộ cho Cố Dục Hàn.
Mà Cố Dục Hàn dưới cái nhìn chăm chăm của hai ông cha và một bà mẹ cũng tự nhiên uống nước dưa hấu: “Đúng vậy.”
Anh ngửa đầu tu một hơi là hết sạch ly nước dưa hấu.
Hà Loan Loan ngồi bên cạnh chống cằm nhìn anh mỉm cười.
Hạ Quân khá vừa lòng: “Đúng, vậy mới là đàn ông tốt!”
Lý Quốc Chấn và Cố Trường Nghiệp thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Mà Lý Đan Thanh ngồi trong góc không nói một lời, cứ như đã trở thành một phông nền.
Cô ta cũng muốn uống nước dưa hấu, cũng muốn có một người đàn ông ăn đồ thừa của cô ta.
Ông trời thật không công bằng.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người đi ngang qua, hô lên: “Đan Thanh?”
Cuộc nói chuyện của Hà Loan Loan và mọi người cũng bị ngắt ngang.
Lý Đan Thanh có chút ngượng ngùng, nhanh chóng đứng lên: “Đình Đình? Cô cũng tới dùng cơm sao?”
La Đình Đình cười nói: “Đúng vậy, hôm nay tôi tới đây dùng cơm.”
Cô ta nói xong bèn quay sang chào hỏi Lý Quốc Chấn: “Chào bác Lý, cháu là con gái của La Ích Dân.”
Lý Quốc Chấn nhanh chóng nói: “Ừ ừ, chào cô.”
La Đình Đình nhìn nhìn Hà Loan Loan, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng cô ta lại nhìn Lý Đan Thanh, nháy mắt đã hiểu ra.
Cô ta có chút tò mò: “Vị này chính là Hà Loan Loan đúng không? Là thủ khoa của kỳ thi đại học năm nay?”
Khắp Kinh thị này đã lan truyền tin con gái Hà Loan Loan của giáo sư Lý chính là thủ khoa của kỳ thi năm nay.
Mới đầu mọi người chỉ là hâm mộ, không thể tin được.
Sau này lại nghe được một ít thông tin bên lề, không ít người đều tự cho là đúng.
Giáo sư Lý là một nhân vật lớn, con gái ông ấy muốn làm thủ khoa không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
La Đình Đình ý vị nhìn Hà Loan Loan.
Hà Loan Loan cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cô ta.
Lý Đan Thanh ở bên cạnh có chút khẩn trương.
La Đình Đình đã từng đối hỏi thăm cô ta một số chuyện, lúc ấy cô ta cũng thuận lý thành chương trả lời như thật như giả.
Vì thế đã nảy ra một số lời đồn về Hà Loan Loan.
Nhưng cô ta cũng hy vọng bản thân không vì chuyện này mà dẫn lửa thiêu thân.
Cũng may chuyện này không đi xa thêm, La Đình Đình chào hỏi xong rồi cũng theo bạn bè của mình đi dùng cơm.
Mà Hà Loan Loan lại thờ ơ liếc nhìn Lý Đan Thanh, chuyện này khiến Lý Đan Thanh ăn không vô nữa.
Bữa tiệc qua được một nữa thì lại đón tiếp một vị khách không mời.