Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 312




Bỗng nhiên, mọi người nghe được tiếng máy bay trực thăng, nhanh chóng đứng lên ngẩng đầu nhìn lại.

Không bao lâu sau, máy bay trực thăng ầm ầm hạ xuống, có vài vị lãnh đạo lớn từ bên trên bước xuống.

Trong đó người đàn ông uy nghiêm nhất, vừa nhìn đã biết là lãnh đạo ước chừng bốn năm chục tuổi, chiều cao xấp xỉ 1m9, nghiêm túc không cười, thân hình như núi, ông ấy nhìn con đường này, nói với đám cô vợ lính: "Con đường này được sửa từ khi nào vậy?"

Thôi Xuân Hồng nhanh chóng nói: "Mới sửa đấy ạ! Đám vợ lính như chúng tôi không có chuyện gì làm nên ra ngoài trồng ít hoa ở ven đường!"

Người đàn ông gật đầu: "Không tồi!"

Lần trước ông ấy tới đây, đường bên này còn hết sức gập ghềnh, nhấp nhô không bằng phẳng, loanh quanh lòng vòng, từ thành phố lái vào đồn đóng quân phải mất rất lâu.

Không ngờ chưa tới hai năm mà đã thay đổi lớn như vậy!

Hà Loan Loan đứng ở phía sau đám vợ lính nhìn ông ấy, luôn cảm thấy vị lãnh đạo lớn này có chút quen thuộc!

Người đàn ông đi hai bước, nhìn hoa hai bên đường rồi bỗng cười, nói với tham mưu trưởng bên cạnh: "Mọi người nhìn đi, ven đường này không phải trồng hoa đơn thuần mà là thảo dược đấy! Cái này, cầm máu, cái này là thanh nhiệt hạ sốt, tinh thần của những cô vợ lính này đáng được tuyên dương!"

Lập tức có một vị cán bộ mang theo camera muốn ghi lại điều này.

Hà Loan Loan còn chưa chuẩn bị xong thì cán bộ kia đã bắt đầu chụp ảnh bọn họ.

Thôi Xuân Hồng kích động, nhanh chóng chen lên bên trên!

Chắc chắn lãnh đạo này có địa vị rất lớn, dù sao thì cũng ngồi cả trực thăng tới đây cơ mà!

Nếu như cô ta có thể đứng ở phía trước chụp ảnh, lỡ như lên báo thì chẳng phải là sẽ làm chồng cô ta nở mày nở mặt hay sao!

Thôi Xuân Hồng đứng ở đằng trước, bày ra gương mặt tươi cười.

Vài người bởi vì chụp ảnh mà không cẩn thận dẫm phải hoa non.

Hà Loan Loan rất đau lòng, nhanh chóng đi qua đem nâng hoa non lại cho thẳng, lại tưới chút nước, đắp thêm đất.

Vị lãnh đạo lớn kia đi qua, nhìn cô hỏi: "Nữ đồng chí này, cô biết con đường này dài tổng cộng bao nhiêu không? Đại khái xài bao nhiêu tiền?"

Hà Loan Loan ngẩn ra rồi nói: "Báo cáo lãnh đạo, con đường này tổng cộng 80 km, trước khi sửa đường khoảng cách đến thành phố ước chừng gần hai trăm km, sau khi sửa đường đã ngắn hơn rất nhiều, tiêu phí ước chừng hơn một vạn."

Nào ngờ đối phương bật cười ha ha, chỉ vào cô nói: "Cháu ấy à, tính tình giống hệt nó! Ha ha!"



Nói xong ông ấy chắp tay sau lưng đi mất.

Người chụp ảnh cũng mau chóng đi theo, đám người Thôi Xuân Hồng còn chưa chụp đã ghiền, nhanh chóng lại đây hỏi: "Này? Bác sĩ Hà, vừa nãy lãnh đạo nói gì với cô thế?"

Thật ra Hà Loan Loan cũng không hiểu ra sao.

Nhưng cô nghĩ ngợi, ước chừng đã đoán được một chuyện.

Chẳng lẽ người này chính là “đại thụ” sau lưng Cố Dục Hàn?

Chuyện này đã được công bố rất nhanh.

Chờ đám Hà Loan Loan về đến viện gia quyến, cô mới lấy chút nước sôi từ trong không gian ra tới pha một bình trà nóng cho mình thì Cố Dục Hàn đã trở về từ bên ngoài, còn mang theo vài người.

Vừa vào cửa, anh cười nói: "Loan Loan, đây là cậu. Mau ra đây gặp đi."

Khi Hà Loan Loan ra ngoài, nhìn thấy gương mặt của Hạ Kính Đình giống Cố Dục Hàn đến bảy tám phần thì lập tức có chút xấu hổ.

Cô lập tức đứng thẳng, ngoan ngoãn gọi một câu: "Cháu chào cậu!"

Hạ Kính Đình cười ha ha: "Tốt tốt tốt, vừa nãy ở bên ngoài, cậu vừa trông thấy cháu liền đoán cháu chính là người vợ làm Dục Hàn hết sức mê đắm kia. Quả nhiên, hai đứa các cháu đúng là lương duyên trời ban! Con đường này, sửa tốt lắm!"

Tài chính của nhà nước eo hẹp, không thể quan tâm được đến bên Tây Lâm này, không ngờ Hà Loan Loan lại có thể vô tư hào phóng, tự mình bỏ vốn sửa đường như thế!

Hà Loan Loan nhanh chóng mang trà ngon mới vừa pha tới, lại rửa sạch trái cây.

Hai cậu cháu Hạ Kính Đình và Cố Dục Hàn nói chuyện, cũng gọi cô tới.

"Dục Hàn cổ hủ, làm việc không chịu nhận tuyên dương, nhưng cậu không cho là như vậy, con đường này cần phải để cho người khác biết là do cháu sửa! Hạ Kính Đình cậu đây chưa bao giờ làm chuyện khiêm tốn vớ vẩn này.

Làm tức là làm, làm tức là chuyện tốt, cần gì phải che che giấu giấu như thể làm chuyện xấu chứ? Cháu nói xem có phải không?"

Tiếng Hạ Kính Đình như chuông lớn, lúc giơ tay nhấc chân đều có một khí chất sát phạt, Hà Loan Loan không dám phản bác câu nào: "Vâng thưa cậu."

Rất mau, Hạ Kính Đình đã sắp xếp xong: "Lên TV, chuyện thế này cần phải lên TV!"

Hà Loan Loan thật sự không nghĩ tới chỉ với một câu của cậu mà cô đã lên bản tin thời sự.

Hơn nữa bản tin thời sự này, Hà Loan Loan còn không phải người đầu tiên xem.

Mà là bên Kinh Thị kia, lúc Lý Quốc Chấn ở nhà mở tiệc chiêu đãi bạn bè, mọi người ngồi cùng nhau thấy bản tin thời sự đó.