Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 302




Thôi Lệ Lệ đang uống cà phê đâu, suýt chút nữa phun ra: "Ở bên kia học tập, sau đó tham gia thi đại học? Có thể thi được đến Kinh Thị sao? Thật đúng là có người vì đàn ông mà không cần cha mẹ? Đan Thanh, đầu óc của cô em họ đó thật sự không tốt! Không thèm sống cuộc sống sung sướng!"

Lý Đan Thanh không nói gì, cô ta cúi đầu uống nước cam có ga, mí mắt hơi cụp xuống.

Dù sao nếu như Hà Loan Loan không trở lại thì cô ta phải hầu hạ bác hai cho thật tốt, làm con gái ruột của bác hai.

Nếu như Hà Loan Loan thật sự có thể thi trở về thì cô ta cũng bội phục Hà Loan Loan.

Có điều, Hà Loan Loan này thật đúng là tốt số.

Cho dù không trở về, Lý Quốc Chấn cũng đã để lại căn phòng to nhất có ánh mặt trời tốt nhất trong căn nhà cho Hà Loan Loan.

Thậm chí còn dặn dò bảo mẫu mua mới hoàn toàn chăn mền các loại giặt sạch phơi phóng chuẩn bị trước.

Nghĩ vậy trong lòng Lý Đan Thanh có chút ghen tỵ, uổng công bản thân cô ta nỗ lực học tập như vậy, không có người cha ruột giỏi giang, thật đúng là chỗ nào cũng kém người ta.

Nhưng thật ra chuyện này cũng không sao cả.

Luận về học tập, cô ta tự nhận là Hà Loan Loan không bằng mình, chờ đến lúc đó cô ta thi đậu trường học ở Kinh Thị, Hà Loan Loan thi không đậu thì dù Lý Quốc Chấn có coi trọng m.á.u mủ ruột rà đi nữa cũng không có cách nào.

Cách thời gian thi đại học càng ngày càng gần, trong lòng Hà Loan Loan cũng có chút khẩn trương.

Hiện tại thời gian của cô rất eo hẹp, vừa phải đi làm vừa phải bận chuyện khác, mỗi tuần đều phải đi đến chỗ đại sư Thương Tế học tập, còn quy định mình một ngày cần học đủ tám tiếng.

Mỗi lần thời gian không đủ, cô đều phải vào trong không gian học thêm mấy tiếng.

Chỉ là mấy năm nay không dễ mua sách, Hà Loan Loan thiếu một bộ bài thi vật lý, cô đến hiệu sách trong thành phố hỏi vài lần cũng không mua được, cuối cùng để lại một khoản tiền đặt cọc cho chủ hiệu, hẹn lần sau tới lấy.

Lại đến cuối tuần, Hà Loan Loan tới chỗ đại sư Thương Tế học cả ngày, bận đến mức đầu váng mắt hoa, còn phải ứng phó với sự khiêu khích thường xuyên của Hoàng Vũ Vi.

Chờ hết tiết cô nhanh chóng đến hiệu sách mua sách.

Nào ngờ lại trùng hợp như vậy, có lẽ cũng là do Tây Lâm Thị quá nhỏ, Mộ Hải đưa Hoàng Vũ Vi và Hoàng Vũ Nhu cũng cùng nhau tới hiệu sách.



Hoàng Vũ Nhu là cô em họ của Hoàng Vũ Vi, cô ta cũng muốn tham gia thi đại học.

Mộ Hải lái xe, dẫn hai chị em này cùng nhau tới hiệu sách, Hoàng Vũ Nhu tinh mắt, liếc mắt một cái đã trông thấy bộ bài thi mà chủ hiệu đặt ở trên quầy hàng: "Ôi! Chủ hiệu! Tôi muốn lấy bộ bài thi đó!"

Nói xong, cô ta trực tiếp cầm lấy, vui vẻ lật vài trang: "Hiện tại tất cả mọi người đều đang tìm bộ bài thi này, mọi người đều đang tranh nhau đấy, thật may mắn!"

Chủ hiệu sốt ruột: "Vị nữ đồng chí này, thật ngại quá, bộ bài thi này đã có người giao tiền đặt cọc rồi, chỉ còn một bộ này thôi."

Vừa lúc Hà Loan Loan bước xuống xe kéo đi đến.

Chủ hiệu vội nói: "Chính là cô ấy, chính là nữ đồng chí này đặt!"

Hà Loan Loan đi qua mới phát hiện bộ đề thi mà mình muốn có đang nằm trong tay Hoàng Vũ Nhu.

Khoảnh khắc Hoàng Vũ Vi nhìn thấy Hà Loan Loan liền nhíu mày: "Lại là cô, Hà Loan Loan sao chỗ nào cũng có cô thế..."

Mà em họ của cô ta là Hoàng Vũ Nhu lập tức nhận ra người trước mắt là Hà Loan Loan.

Cô ta càng muốn có bộ đề thi này!

Hoàng Vũ Nhu cười hì hì, liếc mắt đánh giá Hà Loan Loan một cái với vẻ khiêu khích: "Ôi chao, đây không phải là vợ đoàn trưởng Cố, Hà Loan Loan tiếng tăm lừng lẫy đó sao? Y thuật của cô lợi hại như vậy, lại biết nịnh bợ lấy lòng đàn ông là thế mà còn cần tham gia thi đại học sao?

Huống chi cô cho rằng thi đại học thật sự dễ như vậy à? Cô xuất thân từ nông thôn, còn chưa học hết trung học cơ sở mà cũng muốn tham gia thi đại học?"

Hà Loan Loan biết Hoàng Vũ Vi đáng ghét, nhưng không nghĩ tới Hoàng Vũ Nhu càng đáng ghét hơn.

Cô trực tiếp giành lại đề thi từ trong tay Hoàng Vũ Nhu: "Tôi tham gia thi đại học hay không chẳng liên quan quái gì đến cô? Đề thi này là tôi giao tiền đặt trước, nếu như cô có một chút liêm sỉ thì đừng nghĩ đến việc cướp đồ của người khác!"

Hoàng Vũ Nhu thấy Hà Loan Loan cướp mất đồ, lại chỉ trừng mắt liếc xéo chủ hiệu một cái, hừ lạnh nói: "Hay lắm, chủ hiệu, ông nói xem, đề thi này định bán cho ai? Ông thuê cửa hàng này đúng không? Chủ nhà họ Trần à?

Chủ nhà của ông là cô của tôi, hôm nay nếu như ông bán đề thi này cho tôi thì có thể tiếp tục thuê nhà, nếu như không bán, hiện tại tôi sẽ đi tìm cô của tôi!!"

Chủ hiệu hoảng sợ, nhanh chóng nhận lỗi: "Cô, cô gái, tôi, xin lỗi nhé! Tôi không nhận ra!"

Tiếp theo, chủ hiệu khó xử mà nhìn Hà Loan Loan: "Cô xem chuyện này..."