Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 257




Khoảnh khắc bà ta nhìn thấy Hà Thủ Phúc liền cười lạnh một tiếng: “Đồ hèn! Vẫn là bộ dạng đáng c.h.ế.t trước kia!”

Mấy ngày hôm trước, lúc Hà Thủ Phúc dẫn cháu gái út xuống ruộng làm việc, vừa không chú ý một cái đã không thấy cháu gái đâu, cả nhà tìm rất lâu đều không tìm được.

Con dâu Dương Ngọc Phương tuyệt vọng đến mức muốn thắt cổ, Hà Thủ Phúc áy náy đến mấy ngày mấy đêm đều ăn không ngon ngủ không yên, đi tìm cháu khắp nơi.

Báo cảnh sát cũng không có cách gì, bởi vì đất ở nông thôn rộng, thật sự là quá khó tìm được đứa bé.

Ngay vào lúc này, Hà Thủ Phúc nhận được một cú điện thoại của Trần Thuý Hoa.

“Ông tới thành phố Tây Lâm một chuyến đi, mang cả vòng tay của Hà Tú Uyển đến, đừng hòng báo cảnh sát! Bằng không cả đời này các người cũng đừng nghĩ đến việc tìm được Hổ Nữu!”

Hà Thủ Phúc thành thật, nghĩ đến lỡ như Hổ Nữu mất mạng nên không dám nói với ai, nhanh chóng tới Tây Lâm.

Chỉ là ông ấy đã sớm đưa vòng tay cho Hà Loan Loan rồi, hiện tại chỉ có thể nói với Trần Thuý Hoa căn bản chưa từng thấy cái vòng tay nào cả.

Trần Thuý Hoa cũng chỉ nghe Cố Viêm Lâm nói có cái vòng tay gì đó.

Nhưng bà ta nghĩ Hà Thủ Phúc thành thật, hai mươi năm nay cũng chưa từng nhắc đến vòng tay nào cả, hẳn là không vòng tay gì, bèn tát Hà Thủ Phúc một cái, nói: “Vậy ông hãy đi nói một câu với Lý Quốc Chấn! Cứ nói Linh Linh chính là con gái của ông ta!

Nếu như ông không chịu nói thì tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Hổ Nữu! Bây giờ Hà Loan Loan gả cho kẻ có tiền rồi, không cần nhận lại cha ruột nữa, nhưng Linh Linh thì khác, nó phải làm con gái của Lý Quốc Chấn, ông đã nhớ kỹ chưa?”

Trần Thuý Hoa hung tợn mà nhìn Hà Thủ Phúc, bà ta đều đã nghĩ kỹ cả rồi, chờ sau khi Hà Thủ Phúc đến trước mặt Lý Quốc Chấn chứng minh xong sẽ sắp xếp một vụ tai nạn xe cộ, khiến Hà Thủ Phúc chết!

Quả nhiên, Hà Thủ Phúc tiến vào phòng bệnh, Lý Quốc Chấn sửng sốt, sau đó nói với ánh mắt phức tạp: “Anh cả…”

Hà Thủ Phúc cũng đỏ vành mắt: “Em, còn sống à? Tú Uyển, mất rồi…”

Hai người đàn ông đều đỏ vành mắt.

Lý Quốc Chấn khẽ cắn môi: “Là em có lỗi với cô ấy, lúc trước, Tú Uyển đã sinh ra Hà Linh Linh ạ?”

Hà Thủ Phúc nhìn Hà Linh Linh bên cạnh, dù sao cũng là bé gái mà ông ấy thấy từ tấm bé, nhưng hiện tại càng nhìn càng xa lạ!

Cả đời này, ông ấy đều có lỗi với Loan Loan.

Chẳng lẽ còn phải có lỗi với Loan Loan một lần nữa sao?

Nhưng nếu như ông ấy không giúp nói dối, Hổ Nữu thật sự c.h.ế.t ở trong tay Trần Thuý Hoa thì phải làm sao?

Hổ Nữu còn rất nhỏ! Còn chưa đến một tuổi nữa.

Hà Thủ Phúc hơi há miệng, nhưng không nói ra được một câu!

Lý Quốc Chấn đang nghi ngờ thì bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân ngoài cửa, có người cười nói: “Lão Lý! Tôi tới thăm ông đây!”

Người tới giọng như chuông lớn, tiến vào với một bộ quân phục màu xanh lá treo đầy huân chương, mặt mày cương nghị.



Lý Quốc Chấn lập tức cũng trở nên kích động: “Lão Mộ! Thật sự là ông à?”

Tư lệnh Mộ tự mình tới thăm Lý Quốc Chấn, tất nhiên là phải vô cùng coi trọng.

Hai người nhanh chóng hàn huyên, Hà Thủ Phúc chỉ có thể lui sang một bên.

Tư lệnh Mộ và Lý Quốc Chấn nói chuyện trong chốc lát, nhắc tới một sự kiện: “Khoảng thời gian trước tôi trông thấy mấy bài viết ở trên báo chí, sao lại cảm thấy hình như là đang tìm ông thế nhỉ?

Cô gái tìm người thân kia nói mẹ cô ấy tên là Tú Uyển, ôi, nhiều năm như vậy rồi, đúng là vất vả cho người ông yêu! Con gái của ông cũng đáng thương, hiện giờ ông đã trở về từ căn cứ rồi thì phải thương yêu nó nhiều hơn! Chi bằng, để tôi nhận con gái nhà ông làm con gái nuôi đi!”

Hà Linh Linh ở bên cạnh mắt nóng rực lên, không khỏi chờ mong hướng tới!

Nhân vật tới lần này nhất định là người có vai vế lớn!

Phía sau có vài cảnh vệ sắc mặt nghiêm nghị thân hình cao lớn toàn thân võ trang đi theo, còn đều mang theo súng!

Nếu có thể nhận một người như vậy làm cha nuôi thì thật sự ghê gớm!

Bây giờ Lý Quốc Chấn lại có bản lĩnh tới vậy, còn kết giao được nhân vật bậc này!

Cô ta run rẩy nói: “Cha ơi, con, con phải gọi vị này là cha nuôi sao…”

Lý Quốc Chấn mới tỉnh lại không bao lâu, nghe được lời này bỗng nhiên liền nghĩ ra.

Ông ấy nhìn Hà Linh Linh: “ Bài viết trên báo chí là do con viết sao?”

Hà Linh Linh sửng sốt: “Bài, bài viết?”

Cô ta đặt câu còn khó thì viết bài gì chứ?

Lý Quốc Chấn móc ra mấy khối vuông được cắt từ trên báo xuống ra khỏi túi mình: “Những thứ đó, chẳng lẽ không phải do con viết?”

Trần Thuý Hoa lén lút bấu Hà Linh Linh một cái, Hà Linh Linh lập tức bảo: “A, phải ạ, là do xon viết!”

Đôi mắt sáng quắc của tư lệnh Mộ khoá chặt vào Hà Linh Linh.

Còn ánh mắt Lý Quốc Chấn cũng như muốn nhìn thấu kết cấu xương cốt trên người cô ta.

Hà Linh Linh vô cùng khẩn trương.

Lý Quốc Chấn đẩy báo tới: “Vậy cô đọc một lần cho tôi nghe thử.”

Từ nhỏ ông ấy đã yêu sách như mạng, đọc sách không biết ngày đêm, Tú Uyển cũng như thế, sở thích lớn nhất khi rỗi rãi của hai người chính là nhàn hạ dựa vào nhau cùng đọc sách.

Mặc dù không có điều kiện đọc sách, cũng phải tạo ra điều kiện đọc sách.

Chẳng lẽ con gái của hai người bọn họ lại là đứa thất học?