Hà Loan Loan trấn an trưởng ban Triệu và xưởng trưởng Ngưu một phen, nói chuyện này cứ để mình lo rồi quay đầu đi mất.
Cô còn phải tranh thủ thời gian trở về bên chỗ đại sư Thương Tế.
Vốn dĩ Hoàng Vũ Vi cho rằng Hà Loan Loan khẳng định đang sứt đầu mẻ trán, không kịp trở lại.
Nhưng có ai ngờ, Hà Loan Loan chỉ đi trong chốc lát, lúc trở về sắc mặt cũng hết sức bình thường.
Hai người chưa kịp nói cái gì thì đại sư Thương Tế đã trở lại, nhìn thấy trong sân rực rỡ hẳn lên bèn cười nói: "Ôi chao, các cô quét tước cái sân này đấy à? Không tồi!"
Hoàng Vũ Vi giành trước một bước nói: "Đại sư, chúng tôi cũng không làm gì nhiều, chỉ thuận tay lo chuyện này thôi."
Mặt mày cô ta tươi cười, nhìn ngoan ngoãn lại lễ phép.
Thật ra Hà Loan Loan đã trông thấy chuyện cướp công lao của người khác này quá nhiều lần rồi.
Đời trước Hà Linh Linh cũng thường xuyên như vậy, cô cực khổ làm việc, Hà Linh Linh lại dám ôm hết lên người mình, mặt dày vô sỉ nhận lời khen từ người khác.
Mà người bị cướp công lao thường vì da mặt mỏng ngại nhận, trong lòng uất nghẹn, trơ mắt nhìn mình may áo cưới cho kẻ khác.
Nhưng Hà Loan Loan đã sống lại rồi, còn để ý da mặt gì nữa?
Vì thế, cô kinh hãi nhìn Hoàng Vũ Vi, lớn tiếng nói: "Ôi trời đất ơi! Hoàng Vũ Vi, không phải cô là cô chiêu nhà có tiền sao? Vì sao cô lại nói dối chứ? Cô vừa mới làm việc gì?
Cái sân này là do cô quét tước? Đúng là không tốn chút công sức nào, làm tôi buồn cười quá! Trừ việc đứng ở chỗ đó ra thì cô còn làm gì nữa? Có điều quả thật cô rất thích sạch sẽ, dù sao thì còn có thể dùng mặt quét đất cơ mà."
Đại sư Thương Tế thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng, cô gái nhỏ này trông có vẻ không thích nói chuyện, sao vừa mở miệng lại ghê gớm thế!
Còn Hoàng Vũ Vi thì đỏ bừng cả mặt, không ngờ Hà Loan Loan lại trực tiếp vạch trần, nói chuyện còn cực kỳ khó nghe!
"Hà Loan Loan! Cô đúng là cái đồ nhà quê không có tố chất!"
Hà Loan Loan càng kinh ngạc: "Người nhà quê thì làm sao? Người nhà quê ăn gạo nhà cô à? Lương thực mà cô ăn không phải là do người nhà quê trồng sao? Chỉ mình cô có tố chất à? Không làm việc lại cướp công lao chính là tố chất cao quý của cô sao?"
Cô nói lời này tức là đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không chịu để Hoàng Vũ Vi tác oai tác quái!
Nếu đại sư Thương Tế thiên vị Hoàng Vũ Vi thì vừa lúc cô sẽ quay đầu đi ngay, không lãng phí thời gian ở chỗ của đại sư Thương Tế nữa.
Hoàng Vũ Vi lập tức bật khóc: "Cô khinh người quá đáng! Chẳng qua tôi chỉ nói đùa một câu mà cô lại mắng tôi khó nghe như vậy!"
Khoé môi của Hà Loan Loan cong lên: "À, tôi cũng có làm cái gì đâu, chỉ thuận tay lo chuyện này thôi."
Đó vừa hay là lời Hoàng Vũ Vi nói khi cướp công lao hồi nãy.
Cả đời này của cô ta chưa từng bị bất cứ kẻ nào nói khó nghe mà kiên quyết vạc vào mặt như vậy!
Cuối cùng vẫn là đại sư Thương Tế cười nói: "Được rồi được rồi, hai cô tới để học tập đấy, sao giờ lại cãi nhau? Lần sau phải có sao nói vậy, tôi ghét nhất là người nói dối đấy."
Hoàng Vũ Vi siết chặt lòng bàn tay, hiện tại đi theo đại sư Thương Tế học tập quan trọng, cô ta chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện này.
Rất mau, đại sư Thương Tế đã lấy ra một quyển sách cho hai người các cô.
"Quyển sách này là bản bị khuyết, các cô xem thử phải làm thế nào để tập hợp nội dung hoàn chỉnh đi. Chờ sau khi làm xong, tôi lại chỉ dẫn cho các cô."
Loại sách bị khuyết này, muốn suy đoán nội dung bị thiếu là cái gì đòi hỏi rất nhiều công sức.
Hoàng Vũ Vi khó chịu trong lòng, cũng không thể an tâm đọc sách.
Giữa quá trình Hà Loan Loan đến nhà vệ sinh, cô ta vội vàng đi theo, thề phải trút cục tức này ra, bằng không căn bản không đọc nổi sách!