Nhưng đại sư Thương Tế lại nói: “Thiên kim phương quyển thứ năm.”
Hà Loan Loan tự nhiên mở miệng đáp: “Cảm lạnh thì dùng thuốc có tính nhiệt, nóng trong người thì dùng thuốc có tính hàn, người không thiết ăn uống thì dùng thuốc cho nôn ra, các chứng bệnh do cổ độc gây ra thì phải dùng thuốc tiêu diệt cổ độc...”
Đại sư Thương Tế lại nói: “Quyển thứ mười.”
Hà Loan Loan: “Phụ nữ không chỉ cần lo lắng lúc sinh con mà sau khi sinh cũng cần lưu ý cẩn thận, có thể gặp nguy hiểm, mấu chốt chính là...”
Đại sư Thương Tế càng cười tươi hơn: “Không tồi!”
Hoàng Vũ Vi đứng bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.
Cuối cùng, đại sư Thương Tế chính miệng tuyên bố: “Hôm nay tôi quyết định nhận hai đồng chí nữ này làm đệ tử quan môn! Còn các vị khác, thật xin lỗi, mời mọi người trở về!”
Những người không được lựa chọn chỉ có thể hâm mộ nhìn Hoàng Vũ Vi và Hà Loan Loan, mất mát rời đi.
Mà đại sư Thương Tế lại lấy ra một miếng ngọc bội rồi nói: “Ở chỗ tôi có một miếng ngọc bội, vốn dĩ là để cho đệ tử quan môn của tôi, nhưng hai người đều không tệ. Tôi giữ hai người lại đây không phải là muốn nhận hai đồ đệ, tôi sẽ dạy dỗ hai người một thời gian, sau đó sẽ chọn một trong hai người làm đồ đệ chính thức của tôi.”
Hà Loan Loan cũng phải rất để tâm tới chuyện này, cô cảm thấy có thể theo đại sư học tập hay không là chuyện duyên phận.
Mà đại sư Thương Tế nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, trong lòng hơi bồn chồn một chút.
Người học đông y tới trình độ cao đa số đều học thêm một ít huyền học.
Ông ấy thấy rất rõ Hà Loan Loan không giống người bình thường.
Hoàng Vũ Vi ở bên cạnh âm thầm siết chặt lòng bàn tay, cô ta thấy rất rõ đại sư Thương Tế đối xử với Hà Loan Loan có chút bất đồng.
Nhưng thế thì đã sao?
Cả thành phố Tây Lâm này, còn có người nào có thể sánh với cô ta.
Người sinh ra đã khác biệt, tuy rất không công bằng nhưng cũng đâu còn cách nào khác.
Ngoài tình yêu, Hoàng Vũ Vi chưa từng gặp phải thất bại nào.
Cố Dục Hàn không biết nhìn hàng, không chịu cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta sẽ khiến Cố Dục Hàn thấy rõ kiều nữ chân chính là gì, ai mới là người thật sự thích hợp với Cố Dục Hàn anh!
Hôm nay đại sư Thương Tế không có thời gian, dặn dò Hà Loan Loan và Hoàng Vũ Vi cứ mỗi cuối tuần lại tới Đức Thiện Đường học tập, sau ba tháng mới quyết định ai sẽ trở thành đệ tử của ông ấy.
Hà Loan Loan nghĩ Hạ Quân và bọn nhỏ đều đang chờ bên ngoài, bèn nhanh chóng đi ra.
Ai ngờ Hoàng Vũ Vi lại đuổi theo cô: “Hà Loan Loan!”
Hà Loan Loan quay đầu nhìn cô ta, nghĩ đến thân thể Hoàng Vũ Vi lúc này quả thật không gặp vấn đề gì lớn nhưng Hoàng Vũ Vi cứ thích suy nghĩ miên man, e là chuyển biến xấu chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng Hoàng Vũ Vi tự nhận mình biết đông y, được nhắc nhở cũng không chịu tin, vậy cô cũng không còn cách nào khác.
Ai biết, Hoàng Vũ Vi căn bản không muốn nói tới chuyện này.
Cô ta đuổi theo Hà Loan Loan, đứng yên, giả vờ tươi cười: “Cô đã thấy ảnh chụp lúc nãy rồi chứ, không ngờ lại tình cờ gặp cô ở chỗ này. Tôi và Dục Hàn đã từng có một đoạn...”
Gò má cô ta hơi ửng đỏ, ánh mắt m.ô.n.g lung nhưng không hề nói tiếp.
Hà Loan Loan xác thật không biết chuyện ảnh chụp kia là như thế nào.
Nhưng cô chẳng hề nghi ngờ Cố Dục Hàn chút nào, nhìn bộ dáng mỗi lần về nhà là hận không thể dính lên người cô của anh, nói anh thích người khác, thật sự là bị mù mà!
Cho nên cô chỉ hơi tò mò: “Từng có một đoạn gì? Cô nhặt được bức ảnh, thấy anh ấy quá đẹp trai nên giữ lại sao? Như vậy... có đúng không?”
Hoàng Vũ Vi sửng sốt, tức giận nghiến răng: “Cô!”
Thật là thứ nhà quê không biết ăn nói!
Nhưng Hoàng Vũ Vi vẫn nhắc nhở Hà Loan Loan: “Cho dù cô có đọc nát gáy sách thì cũng không có cơ hội đâu, đại sư Thương Tế là người, dù không chú trọng danh lợi nhưng cũng phải sống, cô biết lần trước đại sư Thương Tế đi Tây Nam cứu tế, tất cả dược liệu là do ai cung cấp không? Là cha tôi.”
Cô ta cong môi cười, vô cùng tự tin và kiêu ngạo: “Nếu cô muốn học tập cùng đại sư Thương Tế, tôi có thể nhường cho cô, nhưng cô cũng phải mang đồ vật ra đánh đổi, hiểu không?”