Hứa Đồng trước nay chưa từng nghe những lời dơ bẩn như vậy, từng câu từng chữ khiến đầu cô ta phát đau.
Bà Dương mắng mệt mỏi thì lại sai cô ta đi làm việc: “Cô mang thai trứng vàng hay trứng bạc? Tôi là tổ tông nhà cô đó! Chờ lão nương hầu hạ cô à? Đi nấu nước nấu cơm! Con dâu nhà ai không phải hầu hạ mẹ chồng? Chỉ có cô mặt dày không chịu làm việc? Tôi nói cho cô biết, một ngày cô còn làm con dâu nhà Dương tôi thì ngày đó vẫn phải làm những việc này! Nếu không làm thì cẩn thận tôi xé nát mặt cô ra!”
Hứa Đồng nén giận, bị vừa đánh vừa mắng, bụng cũng trướng đau, nhưng chỉ có thể khóc lóc đi nấu cơm.
Trong lòng cô ta thật sự rất hận, vì sao mẹ chồng của Hà Loan Loan đối xử với Hà Loan Loan tốt như vậy? Mẹ chồng cô ta lại là một bà già đanh đá!
Cả buổi sáng Dương Ba không về nhà, bà Dương lại sai Hứa Đồng làm cái này làm cái kia, dù sao cũng không để cho cô ta nhàn rỗi.
Thật vất vả mới làm xong hết, bà ta còn bắt Hứa Đồng bóp vai cho mình.
Hứa Đồng vừa mệt vừa buồn ngủ, thiếu chút nữa đã đứng không vững, còn đang mơ màng thì bà Dương lại hung hăng nhéo vào tay cô ta!
“A!” Hứa Đồng bừng tỉnh vì đau, la lên một tiếng!
Bà Dương lại cho cô ta một cái tát: “Thứ hạ tiện không biết xấu hổ! Ai cho cô ngủ? Bóp cho đàng hoàng!”
Khoảnh khắc đó mắt Hứa Đồng đỏ lên, cô ta không muốn sống ngày tháng như vậy! Cô ta muốn phản kích, muốn đi tìm ban Phụ nữ! Muốn ly hôn! Có chết cũng không muốn sống những ngày tháng khẩn trương thế này!
Nhưng ai biết bà Dương lại cười độc ác: “Sao? Cô không phục? Có phải muốn ly hôn không? Muốn đến ban Phụ nữ kiện tôi? Tôi nói cho cô biết! Cô hại con trai tôi thảm như vậy! Muốn ly hôn đơn giản thế à, không có cửa đâu! Muốn đến ban Phụ nữ tố cáo sao, cô đi cáo đi! Tôi là mẹ Dương Ba, cô hầu hạ tôi không phải chuyện thường tình sao? Cô đi tìm ban Phụ nữ, tôi sẽ nói chuyện cô lăng loàn với người đàn ông khác, lại còn mang thai đứa nhỏ cho cả thế giới này biết!”
Ý tưởng trong lòng Hứa Đồng lập tức phá sản, cô ta không nhịn được rơi lệ, không ngừng khóc lóc, đột nhiên trong đầu lại nhảy ra một ý tưởng.
Vì thế, Hứa Đồng làm bộ nhu nhược nhận sai, thành thật hầu hạ bà Dương, tìm cơ hội nhắc tới Cố Dục Hàn.
“Mẹ, trước kia là con làm sao, nhưng con thật lòng muốn sống với Dương Ba, mẹ đánh con mắng con, con đều nhận. Nhưng có chuyện này con phải nói cho mẹ biết, vốn dĩ Dương Ba sắp được thăng chức, là cả nhà Cố Dục Hàn làm hại Dương Ba không lên chức được nữa. Trong công việc, Cố Dục Hàn lúc nào cũng khó dễ Dương Ba, người nhà của Cố Dục Hàn cũng rất kiêu ngạo, con, con muốn giúp Dương Ba, nhưng con không có cách nào...”
Hứa Đồng vừa nói vừa khóc, bà Dương cũng không tin cô ta, nhưng Hứa Đồng biết chiêu mượn d.a.o giết người của mình chắc chắn hữu dụng.
Quả nhiên, chờ đến tối Dương Ba về nhà, bà Dương đã nhắc tới chuyện của Cố Dục Hàn: “Có phải họ Cố kia ức hiếp con không?”
Dương Ba trầm mặc: “Mẹ, mẹ đừng đụng vào chuyện này, cậu của Cố Dục Hàn là thủ trưởng, chúng ta sao mà đấu lại?”
Mẹ Dương Ba đột nhiên vỗ bàn: “Đến thiên vương lão tử mẹ còn không sợ! Thủ trưởng thì có thể bắt nạt người khác sao? Lão nương muốn xem bọn họ chó cậy thế chủ ra sao!”
Dương Ba thở dài: “Mẹ, mẹ đừng đụng vào chuyện này mà, mẹ không quản được đâu.”
Mẹ Dương Ba bĩu môi, bà ta không tin mình không quản được! Lúc ở trong thôn, thôn trưởng còn phải nhường bà ta ba phần!
Hứa Đồng ở bên cạnh nhìn trộm, cười thầm trong lòng.
Có lẽ mẹ Dương Ba tới đây cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất còn có thể đối phó với Hà Loan Loan!
Mấy ngày nay Hà Loan Loan rất bận, cô đang viết một bài văn.
Trước kia Hà Loan Loan rất thích viết văn, lúc học sơ trung vô cùng thích tiết ngữ văn, nhìn mặt trời mọc hay ánh nắng chiều đều muốn ghi chép vào nhật ký.
Quyển nhật ký cô viết mấy năm lại bị Hà Linh Linh ác ý trộm đi, đưa cho đám trẻ trong thôn đọc to nội dung trong đó để chế giễu cô.
Sau này Hà Loan Loan bề bộn việc nhà nên không còn thời gian viết mấy thứ vụn vặt đó nữa, nhưng đột nhiên cầm bút, nhớ lại cuộc sống của mình nhiều năm qua, lòng cô dần trở nên mềm mại.