Cố Viêm Lâm làm việc rất kín kẽ, chưa bao giờ tự mình ra tay mà chỉ nhờ người đi làm, cho dù tra cũng không tra được.
Anh ta vốn đã cho rằng chuyện này sẽ khiến Hà Loan Loan gặp xúi quẩy, nhưng khi nghe Hà Linh Linh nói Hà Loan Loan đã xử lý chuyện này như thế nào, Cố Viêm Lâm phì cười.
Thì ra nếu luận về tàn nhẫn thì vẫn là Hà Loan Loan tàn nhẫn hơn.
Người phụ nữ này, thật là càng ngày càng thú vị.
Chờ anh ta thu thập được tin tức của Lý Quốc Chấn, anh ta sẽ lại đến tìm Hà Loan Loan nói chuyện.
Giáo sư Cao bị Trần Thúy Hoa dỗ dành, lại đi gọi điện cho chính ủy Từ.
Do đó mà sáng ngày hôm sau, Cố Dục Hàn và Dương Ba đã bị chính ủy Từ gọi sang đó.
Tuy chính ủy Từ được giáo sư Cao nhờ vả nhưng trong lòng cũng không thoải mái.
Anh ấy có chút không rõ, vì sao một người cả đời thanh bạch như giáo sư Cao đến lúc già rồi lại hồ đồ như thế?
Nhưng giáo sư Cao có ơn với anh ấy, anh ấy không thể không đồng ý.
“Doanh trưởng Dương, nghe nói vợ cậu mang thai?”
Dương Ba gật đầu: “Chính ủy, ngài cũng biết sao? Vợ tôi thật sự đã mang thai, vừa mới khám ra.”
Chính ủy Từ gật gật đầu, lại nhìn về phía Cố Dục Hàn: “Tôi cũng nghe nói vợ hai cậu có chút bất hòa, cái này cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của khu nhà ở, các cậu làm chồng phải biết điều hòa mâu thuẫn, không thể càng nháo càng căng, ảnh hưởng đến sự đoàn kết! Lại nói tiếp cũng buồn cười, tôi con mẹ nó ngày nào cũng vội đến mức chân không chạm đất, bây giờ còn phải dành thời gian tìm các cậu nói mấy chuyện này?”
Thấy anh ấy không vui, Dương Ba nhanh chóng thẳng sống lưng: “Chính ủy! Ý của tôi cũng như vậy, chúng ta đều là đồng đội, không cần phải căng thẳng như thế, nên xin lỗi chúng tôi cũng đã xin lỗi, chỉ là... Lão Cố, chúng tôi xin lỗi rồi, vợ cậu nhận sao?”
Cái này rõ ràng là chụp mũ đạo đức mà, Dương Ba chẳng khác gì đang nói bản thân anh ta biết cách làm người, nên xin lỗi đã xin lỗi, Cố Dục Hàn không nhận thì là do anh quá mức nhỏ mọn!
Chính ủy Từ ra hiệu cho Cố Dục Hàn, cũng hy vọng dù là việc gì thì cũng đã giải quyết rõ ràng, đừng nói thêm gì nữa.
Thật ra trước giờ Cố Dục Hàn vẫn luôn không để ý tới những việc nhỏ nhặt và những người không đáng.
Dù là người ta diễu võ giương oai trước mặt anh thì anh đều xem như không thấy, không muốn lãng phí lời nói vì những chuyện vô nghĩa này.
Nhưng lần này, Cố Dục Hàn không tính toán bỏ qua.
Anh nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự lạnh lẽo không lường được.
“Chính ủy, nói sâu xa thì tôi cũng nên tự kiểm điểm một chút, tôi không độ lượng như doanh trưởng Dương. Về vấn đề của vợ chúng tôi, thật ra cũng là khúc mắt trong quá khứ, chuyện này cũng là tôi sai. Lúc trước tôi đến quê quán của vợ tôi chấp hành nhiệm vụ, lúc đó mới vô tình quen biết cô ấy, cũng thuận tiện tham dự vào một số chuyện có liên quan tới đồng chí Hứa Đồng. Hứa Đồng đã từng mạo danh thân phận của vợ tôi, Hà Loan Loan, để đi học cấp ba, hơn nữa còn dùng danh nghĩa Hà Loan Loan công tác ở huyện thành mấy năm, còn có đối tượng, cũng từng mang thai. Chuyện này là tôi liên hệ với đồn công an nhờ họ xử lý, điều bất hạnh là lúc Hứa Đồng đến đồn công an lại quá mức kích động, đứa nhỏ cũng bị sinh non, có lẽ vì thế mà cô ta ghi hận chúng tôi nhỉ? Nhưng vợ tôi thật sự vô tội, doanh trưởng Dương, trước đây tôi từng can dự vào chuyện này, Hứa Đồng cũng từng ký tên vào thư hòa giải.”
Anh lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn.
Dương Ba ngừng thở, khi anh ta nghe Cố Dục Hàn nói những lời này, mới đầu còn không chịu tin, dù sao Hứa Đồng đã từng nói Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan thích bôi nhọ cô ta!
Nhưng thư hòa giải có ký tên Hứa Đồng được đưa ra, chữ ký của Hứa Đồng rất đặc biệt, dù nghuệch ngoạch khó coi nhưng anh ta chỉ cần liếc mắt là nhận ra!
Con mẹ nó!!!
Mạo danh người khác học cấp ba? Hẹn hò với người đàn ông khác? Mang thai? Sinh non?
Anh ta ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại cưới được một chiếc giày rách từng sảy thai?!!
Doanh trưởng Dương chỉ nghe tiếng ong ong đập vào tai, mặt và cổ đỏ bừng bừng cứ như có mấy quả b.o.m sắp nổ tung trên đầu anh ta!
Mà Cố Dục Hàn đứng bên cạnh thản nhiên lên tiếng: “Doanh trưởng Dương là người rộng lượng, hôm nay chúng ta đã nói rõ rồi, sau này nên làm thế nào thì cứ làm thế đó, có đúng không?”