Cố Viêm Lâm nhìn Hà Linh Linh, trong lòng có chút phiền chán.
Nhưng anh ta quả thật không định ly hôn Hà Linh Linh, ly hôn rồi làm sao mà kiếm ra một người vừa biết nội trợ vừa biết tính kế như vậy.
Thấy Hạ Quân tức thành như vậy, trong lòng Cố Viêm Lâm còn có chút vui vẻ.
Hạ Quân nói xong đã thở dốc, Hà Loan Loan nhanh chóng vỗ lưng cho bà, thấp giọng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, từ từ nói, tức giận hại thân.”
Vừa lúc Cố Dục Hàn cũng từ trong phòng bước ra, anh và Cố Viêm Lâm liếc nhau, ánh mắt dừng lại hai giây rồi mới rời đi.
Cố Viêm Lâm trước giờ vẫn luôn chướng mắt đứa em trai này.
Cố Dục Hàn không tranh không đoạt, thật là không tranh không đoạt sao?
Anh ta khinh thường bộ dáng không màn thế sự của Cố Dục Hàn, cứ như Cố Dục Hàn đang nhường anh ta.
Nhưng sẽ có một ngày, tất cả mọi người đều biết người anh trai này còn ưu tú hơn cả Cố Dục Hàn, nhà họ Cố phải dựa vào anh ta.
Đến lúc đó, mọi người ở nhà họ Cố đều phải dựa vào anh ta, sống hay chết phải xem tâm tình của anh ta!
Nhưng hôm nay, ánh mắt lạnh lùng của Cố Dục Hàn khiến Cố Viêm Lâm có chút sợ.
Hà Linh Linh vẫn đang giảo biện: “Em thật sự không có, Viêm Lâm anh tin tưởng em, là mẹ bất công, mẹ chỉ thích em trai và Loan Loan...”
Hà Loan Loan miệt thị nhìn cô ta: “Tôi và mẹ đều tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, Hà Linh Linh, cô dám làm không dám nhận, làm tiểu nhân riết nghiện rồi sao?”
Hà Linh Linh khóc vô cùng tủi thân: “Nhưng tôi không có làm!”
Hạ Quân tức đến đau đầu, bà đỡ trán: “Ly hôn! Cố Viêm Lâm, mẹ muốn con ly hôn với cô ta!”
Nhưng Cố Viêm Lâm lại lạnh mắt: “Nếu con không đồng ý thì sao? Mẹ, dựa vào cái gì mà phải nghe lời mẹ? Rõ ràng là Linh Linh chịu tủi thân? Hôm qua cô ấy bị người ta khi dễ, sáng sớm hôm nay đã dậy làm bữa sáng, mẹ chính là chướng mắt con nên mới chướng mắt cô ấy, nhưng con đã kết hôn hai lần, không chịu nổi dư luận, con không ly hôn. Con không ly hôn, cô ấy vĩnh viễn là con dâu của mẹ, mẹ nhận thì nhận, không nhận cũng phải nhận!”
Hạ Quân thở phì phò, hơi há mồm, một câu cũng không nói nên lời.
Bà chỉ chỉ Hà Linh Linh, thân mình mềm nhũn ghé vào bàn, nước mắt chảy ròng!
Cố Viêm Lâm lạnh nhạt không thèm cố kỵ, anh ta phải dùng Hà Linh Linh để khiến Hạ Quân ghê tởm, khiến Cố Dục Hàn ghê tởm!
Nhưng ai ngờ người vẫn luôn im lặng như Cố Dục Hàn lại mở miệng.
Anh thoáng nhìn Hà Loan Loan, hai người dường như đều hiểu ý đối phương.
“Nếu anh trai đã không muốn ly hôn thì chúng ta phân gia đi! Không phải anh luôn thấy tôi mơ ước tài sản trong nhà sao? Cảm thấy tôi được cha mẹ âm thầm ưu ái, cảm thấy tôi và cha mẹ đều khiến anh chịu thiệt thòi. Một khi đã như vậy thì chúng ta phân gia, phân cho rành mạch, sạch sẽ! Nên là của ai thì sẽ là của người đó!”
Trước kia anh không cần nhưng người ta vẫn nghĩ anh muốn.
Thậm chí đã trốn đến Tây Bắc này mà vẫn không thoát khỏi tội danh chiếm tiện nghi của kẻ khác.
Vậy chẳng bằng quang minh chính đại mà nhận lấy!
Trên trán Cố Viêm Lâm nổi gân xanh, anh ta nheo mắt, cười như không cười: “Phân gia? Cố Dục Hàn cậu xứng nói phân gia với tôi? Cậu có nhớ vì sao trước đây tôi gặp tai nạn giao thông không? Là vì cậu!”
Là đứa em trai Cố Dục Hàn này khiến anh ta chịu thiệt! Cả đời đều ở dưới đáy xã hội, làm trâu làm ngựa!
Nghe Cố Viêm Lâm nhắc tới chuyện này, Hạ Quân cũng không nhịn được nữa, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung nói: “Được được được, đều nói ra đi! Hôm nay nói một lần rõ ràng rành mạch, phân gia cũng phải phân cho thật thống khoái! Nhà họ Cố chúng ta, là tôi không dạy dỗ các cậu thật tốt, trong số tất cả gia đình thân hữu của chúng ta ở Kinh thị, nhà ta ta là gia đình đầu tiên phân gia! Nhưng hôm nay cái nhà này sẽ làm theo lời Dục Hàn nói, phân!”