"Chẳng lẽ anh cũng không chịu cần tôi sao? Cả đời này không có một người nào cần tôi?"
Con ngươi của Hà Loan Loan ướt át ửng đỏ, trên gương mặt trắng nõn yêu kiều đều là thương tâm, cô ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ tuấn lãng kiên cường trước mắt, lúc này không nghĩ được gì cả, môi anh đào nóng hổi chủ động đụng sáp tới hôn một cái.
Cố Dục Hàn vốn đã uống rượu, tiếng nói trầm thấp: "Cô Hà, cô. . ."
Hầu kết lại bị hôn một cái, toàn thân anh tê rần, ánh mắt càng thêm u ám.
Giờ này khắc này, nếu anh muốn cô, sẽ là, không muốn cô cũng sẽ là tên khốn, đã như vậy. . .
Cố Dục Hàn bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, trầm thấp nói một câu: "Tôi muốn!"
Một trận hỗn loạn, chim chóc trong núi đều bị cả kinh tung cánh bay xa.
Chờ lúc Hà Loan Loan tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, phảng phất như muốn vỡ ra từng mảnh.
Trong đầu hỗn độn đau nhức, ký ức thi nhau mà tới.
Trước khi cô rơi xuống vách núi, uống nhầm thuốc thôi tình mà chị họ Hà Linh Linh cho heo mẹ, bị lão vô lại Vương Lão Lục trong thôn đuổi theo muốn xâm phạm!
Hà Loan Loan dưới tình thế cấp bách chịu đựng khó chịu trên người chạy trốn, lại vô tình rớt xuống vách núi, lúc té xuống, đầu cô đụng phải hòn đá, sau khi ngất đi mới nhìn rõ ràng rất nhiều chuyện.
Cha mẹ từ nhỏ thiên vị Hà Linh Linh gửi nuôi tại nhà họ Hà, bởi vì Hà Linh Linh là con gái của cô ruột, nhưng cô đã mất, tiền tiết kiệm mà cô để lại toàn bộ đều tiêu trên người Hà Linh Linh, thậm chí tiền của nhà họ Hà, tâm tư của cha mẹ nhà họ Hà cũng đều đặt hên lên trên người Hà Linh Linh.
Hà Loan Loan rõ ràng thi đậu cấp ba, mẹ của cô lại giấu đi thư thông báo trúng tuyển của cô, nói cô không có thi đậu, Hà Loan Loan vất vả cạnh tranh làm giáo viên tiểu học, tiền lương mỗi tháng lại đều bị mẹ của cô lấy đi chu cấp Hà Linh Linh ăn uống chơi bời.
Hà Loan Loan mặc quần áo vải thô đầy mảnh vá, trong nhà không có phòng của mình, chỉ có thể ngủ ở trên mặt đất, tan việc còn phải làm việc nhà nông, làm việc nhà, Hà Linh Linh mặc váy mới, ăn ngon nhất dùng tốt nhất, có được căn phòng rộng rãi, độc hưởng giường lớn một mét năm, không cần ra ruộng làm việc, chỉ cần ngồi ăn chờ uống.
Toàn bộ thôn Đông Phong ai không tán dương vợ chồng nhà họ Hà thiện lương rộng lượng? Thà để con gái ruột thịt của mình chịu khổ cũng tuyệt đối không để con cái họ hàng chịu khổ!
Không ai có thể hiểu được nỗi khổ của Hà Loan Loan, cô từng khóc từng ầm ĩ nhưng lại bị mẹ của cô Trần Thúy Hoa tát không biết bao nhiêu cái!
"Con có biết Linh Linh đáng thương biết bao nhiêu không? Từ nhỏ con bé đã không có mẹ! Con so đo với nó làm gì? Con có là người hay không hả Hà Loan Loan?"
Mỗi lần như vậy, Hà Loan Loan đều bị câu nói này chặn miệng.
Cho đến về sau, cô bị Hà Linh Linh hại chết, công việc giáo viên tiểu học bị Hà Linh Linh thay thế.
Rất nhanh, bạn cũ của cha ruột Hà Linh Linh tìm tới nhà họ Hà, nói là con trai út nhà họ Cố và Hà Linh Linh có hôn ước từ nhỏ, đề nghị dẫn Hà Linh Linh vào trong thành.
Hà Linh Linh vui vẻ gả đi, không bao lâu sau, người chồng mới cưới xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, Hà Linh Linh lại gả cho trưởng tử tài giỏi hơn của nhà họ Cố, ngay lúc này, cha đẻ Lý Quốc Chấn của Hà Linh Linh cuối cùng cũng từ căn cứ công việc bí mật trở về.
Lý Quốc Chấn lập công lớn, thành nhân vật rất có tiếng nói ở kinh thị, có được tài phú có thể để cho con gái hưởng dụng cả đời, vì đền bù thiếu sót với con gái, Lý Quốc Chấn quả thực yêu thương Hà Linh Linh tới cực điểm.
Cả cuộc đời của Hà Linh Linh là một cuốn truyện sủng ngọt tới ê răng.
Nhưng không ai biết, Hà Linh Linh, cũng không phải là con gái ruột của Lý Quốc Chấn! !
Con gái thực sự của Lý Quốc Chấn chính là Hà Loan Loan!
Là mụ độc phụ Trần Thúy Hoa này, lúc trước đi nuôi dưỡng Hà Loan Loan đã động tay chân!
Cho nên, trong nhiều năm sau đó, bà ta mới có thể yêu thương "con gái cô em chồng" một cách quang minh chính đại như vậy!
Bà ta vừa tham tiền tiết kiệm mà vợ chồng Lý Quốc Chấn để lại cho con gái vừa lại hung hăng chèn ép con gái ruột của vợ chồng Lý Quốc Chấn - Hà Loan Loan, có thể nói là một hòn đá ném hai chim!