Oáp… ~ ( Buồn ngủ)
…Gục đi…
Do liên tục không nghỉ ngơi đều đặn mà chữ chạy vào não quá tải ngày đêm nên lúc đang ngồi đọc sách kế bên giường Hạ Nhi thì cậu thiếp đi… chìm vào một giấc ngủ sâu và tại đây một giấc mơ bí ẩn hiện lên…
< { bên trong giấc mơ } >
Giọng nói không quá chói tai phát ra: [ Hoắc thiếu gia, cuối cùng cũng liên kết được với anh rồi! ]
Hoắc Kỳ Đông mới đầu mơ hồ nhìn dao dác mọi nơi nhưng chưa đầy một phút thì cặp mắt bừng to ra bởi vì lần đầu tiên trong đời, trong một giấc mơ mà anh có thể cử động tay chân như ý muốn và cảm nhận được mọi thứ như lúc chưa ngủ. Xung quanh chẳng có cảnh vật hay ai, chỉ có bầu trời âm u tím và làn khói nhạt nhòa lượn lờ, anh thấy trước mắt là một sinh vật nhỏ nhắn, tròn trịa hồng nhẹ y hệt cái bánh bao.
- Tiểu bánh bao… mi mới kêu ta đấy à?
Tiểu bánh bao hồi âm: [ Đúng đó thiếu gia! Vì ngoài kí chủ Hạ Nhi ra, tôi không thể xuất hiện trước mặt ai được. Nên đành dựa vô giấc mơ liên kết với cậu! ]
Kỳ Đông trưng ra biểu cảm ngạc nhiên vì bánh bao này gọi tên Hạ Nhi!
- Sao nhóc biết Hạ Nhi? Nhóc là ai?
Tiểu bánh bao phẩy phẩy tay: [ Điều đó không quan trọng! Vấn đề là tôi ở đây giúp anh tìm cách đưa kí chủ Hạ Nhi trở về cuộc sống trần gian. Tôi không thể nói trắng ra được cách giải nhưng sẽ giúp cậu hiểu được câu chuyện, còn lại phải tự bản thân cậu mò ra cách hoá giải. ]
[ Mấu chốt là cậu tin tôi không? Tôi sẽ nói một sự thật rất khó tin với nhân loại cho cậu biết! ]
Không hiểu sao Hoắc Kỳ Đông chẳng có tí gì gọi là nghi ngờ, cũng chả buồn thèm suy nghĩ mà thẳng thắn đáp liền: Liên quan tới Hạ Nhi cho dù là giả dối thì tôi cũng sẵn sàng nghe! Nói đi!
Tiểu bánh bao mỉm cười, hài lòng câu trả lời trên!
[ Tôi không nói dối, yên tâm đi! ]
[ Tôi cho thiếu gia biết, sự thật đây là kiếp sống thứ hai của kí chủ Hạ Nhi. Cô ấy trọng sinh trở về để trả thù! ]
Không bất ngờ nhiều, Kỳ Đông lộ ra thái độ kinh ngạc đến mức cà lăm xác minh lại!
- Hả…??? Trọng… Trọng sinh trả thù?
- Mà trả thù ai? Em ấy là đứa trẻ thôi mà? Không lừa người đó chứ?
- [ Tôi không nói điêu! Như đã nói cô ấy thật sự đã trọng sinh, việc này đồng nghĩa kí chủ Hạ Nhi nhớ được ký ức tiền kiếp. Cô ấy tận dụng nó để trả thù cho bản thân và bảo vệ gia đình! ]
[ Cô ấy rất hận Phó gia! ]
[ Hoắc thiếu gia, tôi hỏi thật. Anh có thực sự thương cô ấy không? Anh sẵn sàng làm mọi thứ để kí chủ sống dậy chứ? ]
Kỳ Đông ngạc nhiên đến ngớ người vì nghe được hiện tượng trọng sinh mà đời sống khoa học vẫn còn băn khoăn về nó, còn tiểu bánh bao trước mặt thì đang tra vấn mình y như Lẫm Việt từng hỏi, anh không suy nghĩ. Một mạch đáp lời rõ ràng!
- Tôi thương Hạ Nhi là thật! Tôi ấn tượng với tính cách mạnh mẽ, không giả tạo lấy lòng ai của Hạ Nhi, tôi nhớ nụ cười tỏa nắng năm đó và điều khiến tôi đau lòng hơn là… em ấy một mình chịu đựng số phận đau đớn như vầy mà không một lời than vãn hay nói với ai! Kể cả tôi!
- Tôi luôn nghĩ khi du học về thì chính thức theo đuổi em nhưng mà… cú tát ngày trở về lại kinh hoàng như vậy! Tôi sẽ làm mọi thứ, để khiến người con gái tôi thương trở về!
- Vậy nhóc nói cho tôi biết rõ thêm sự thật đi, lý do gì mà đứa trẻ đáng yêu ấy lại trọng sinh gánh vác chuyện trả thù?
Quan sát được ánh mắt ngay thẳng, không lấp liếm của Kỳ Đông. Quan tâm thật lòng, tiểu Soba lặng lẽ mỉm cười!
[ Quả thật lần này tôi nhìn đúng người rồi, đi theo tôi. Tôi sẽ cho cậu thấy toàn bộ ký ức và cảm xúc của kí chủ, cậu sẽ biết liền thôi! ]
Mới dứt lời Kỳ Đông chẳng quan tâm suy nghĩ kỹ càng nên đi hay không, ngược lại anh hoàn toàn đi theo tiểu Soba mà không chút mảy may nghi ngờ vì chính bản thân hiện tại cũng đang bí bách. Đi càng sâu xung quanh càng u tối như hố đen vũ trụ, chỉ chừa chút làn khói mờ ảo, trước mặt anh là hàng loạt cửa sổ hình vuông đang chuyển động như ti vi và trong đó đều có hình bóng Hạ Nhi