Căn phòng chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng thút thít, tiếng lòng phát ra nhưng người cần nghe cũng chẳng nghe được. Bầu không khí tĩnh lặng chưa được bao lâu bỗng vụt tắt khi cửa phòng lần này không được gõ mà trực tiếp bị mở vào trong… xuất hiện dáng dấp một cậu thiếu niên chạc tuổi họ bước vào. Gương mặt kha khá thay đổi khi đường nét tuấn tú và chiều cao hệt như họ. Ngay khoảnh khắc thấy người này, Hoắc Kỳ Đông gạt vội nước mắt bằng cổ tay áo, trạng thái từ buồn bã sang phẫn nộ. Anh lao tới như chớp, bản thân bị mất kiểm soát túm cổ áo cậu thiếu niên kia…
Miệng không ngừng phun ra lời mất khống chế: Mịa nó! Cậu làm gì xuất hiện ở đây?
- Có âm mưu muốn giết Hạ Nhi nữa đúng không, Phó Sơ Vỹ???
Phó Sơ Vỹ ngờ ngạc, giật mình, phản ứng không kịp tình huống này nên trực tiếp bị ngã xuống, kéo theo Kỳ Đông!
Ánh mắt bất ngờ! "Ủa hai người… hai người về đây hồi nào vậy?
Kỳ Đông nghiến răng, mặt áp sát cặP mắt hắn nhiều hơn: Giờ là lúc hỏi cái này à, nói tôi biết… tại sao cậu ở phòng bệnh của Hạ Nhi?
Kỳ Đông hiện đang mất kiểm soát muốn phát điên hành động của bản thân, Lý Vũ Kiệt đứng ở bên cũng chả buồn ngăn cản… ngược lại cậu chỉ khoanh tay đứng yên, biểu cảm không muốn cản Kỳ Đông vì cậu cũng méo ưa gì Sơ Vỹ, mặt khác cậu có vẻ ủng hộ trước sự cuồng bạo của cậu bạn thân! Trong đấy thật ra còn có ba vệ sĩ hộ tống nữa nhưng không một ai dám nhúng vào ngăn lại vì không có sự cho phép, dù đoán được có thể xảy ra hỗn chiến. Phó Sơ Vỹ khó chịu, mạnh tay đẩy Kỳ Đông ra. Đứng lên chỉn lại quần áo.
- Tôi ở đây liên quan gì tới cậu? Muốn gây sự hả?
Lời nói chứa đầy hiềm khích, giọng điệu cương rắn của Sơ Vỹ khiến nét mặt Kỳ Đông u ám hơn! Một lần nữa anh túm cổ áo Sơ Vỹ và ráng kiềm chế bản thân không vung nắm đấm vô mặt hắn… Chứ không, bằng sức của bản thân cũng đủ khiến tên này về nhà lăn trứng gà rồi!
- Tên khốn này! Nếu chuyện không liên quan tới Hạ Nhi thì cậu nghĩ tôi thèm đứng đây gây sự với cậu hả?
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, mở mồm nhanh lên! Cậu ở đây có ý định muốn hại Hạ Nhi nữa đúng không hả?
- Tôi đã đọc báo và nghe ba kể rồi, nhà họ Phó một người thì thuê bắn tỉa, một người thì hạ độc em ấy. Sống có đức ghê ha!!!
Phó Sơ Vỹ tâm trạng tối tăm nhìn vào ánh mắt đang tra khảo mình của Kỳ Đông, cảm xúc hắn không chịu được, vốn trước đây đã có thành kiến nên chút chuyện cũng đủ làm mọi thứ trở nên nghiêm trọng, hắn phẫn nộ vung một cú đấm vào mặt của Kỳ Đông!
« Pặc »
Hắn…?!?
Rất may Kỳ Đông từng học võ nên dễ dàng khống chế được nắm đấm có tính sát thương máu me ảm đạm đó… nhóm vệ sĩ thấy hỗn loạn, chạy lại muốn ngăn cản ẩu đả thì Lý Vũ Kiệt nhìn họ rồi ra hiệu không ai được phép đến đây. Anh có lòng tin là thằng bạn của mình giải quyết được và muốn xem tên Sơ Vỹ phản ứng thế nào!.. Nhận ra sức không cân đối, Phó Sơ Vỹ chỉ còn cách là đấu võ mồm thôi!
- Hoắc Kỳ Đông, cậu lấy tư cách gì làm ầm ở đây? Cho cậu rõ, tôi cũng thích Hạ Nhi! Thậm chí tôi thích trước cả cậu luôn kìa!
- Cậu nói bản thân thích em ấy, vậy sao 3 năm trước cậu không ở bên cạnh bảo vệ Hạ Nhi đi. Đi du học cho đã rồi về đây kiếm chuyện, cậu không có tư cách thích Hạ Nhi và cũng không có quyền chất vấn tôi đâu!
Từng lời nói mang ý khiêu khích, cạnh tranh gai góc của Sơ Vỹ khiến Kỳ Đông một người mặc kệ chuyện đời, bây giờ muốn bốc hỏa trên đầu! Anh mạnh tay đẩy Sơ Vỹ ra rồi buông câu hồi âm đanh thép:
- Hừ! Phó Sơ Vỹ, nếu tôi không có tư cách thì cậu càng không có tư cách ở đây! Đúng, không biết gì và không bảo vệ được Hạ Nhi là lỗi của tôi!
- Nhưng mà một người hạ độc em ấy năm đó mà được quyền vênh váo ở đây sao? Cậu bảo mình cũng thích Hạ Nhi vậy cậu có bảo vệ được em ấy khỏi số phận như hôm nay không?
- Khi nào cậu làm được đi, thì tôi thua!!!
Phó Sơ Vỹ câm lặng, thất thế, đuối lí trước từng câu nói cứng cáp của vị thiếu gia Hoắc thị… phút chốc vừa rồi căn phòng ồn ào mà giờ đột nhiên lặng thinh như chưa từng có cuộc cãi vã ở đây. Cửa phòng được mở nhẹ vô, tiếng nói của Hoắc Lẫm Việt vừa đi vừa nói vào trong… ông có lẽ ở bên ngoài nghe được cuộc tranh cãi giữa họ!