Thật đáng sợ mà! Tôi mong tiểu thư mau tỉnh lại, biệt thự bây giờ chả khác gì cái hầm băng cả! Sở dĩ gia nhân Lục gia cầu nguyện như vậy cũng đúng… Những năm Hạ Nhi còn tung tăng đây đó khắp biệt thự, nơi nào cô đi qua là chỗ đó có niềm vui nhưng giờ… những nụ cười hồn nhiên ấy biến mất thì căn biệt thự đầm ấm cũng đột ngột tan biến theo…
“…”
Học Nhiên sửa soạn lại bộ dạng rồi cất lời hỏi anh cả: giờ em đến bệnh viện, anh đi không?
Hạo Hiên: tất nhiên rồi, đi thôi!
Hạo Hiên và Học Nhiên đứng lên, họ sai trợ lý chuẩn bị xe rồi rời đi thì trợ lý Thiên Lẫm đi bên cạnh ngập ngừng lên tiếng…
- Ơ khoan… khoan đã - đại thiếu gia - ngũ thiếu gia, phía chủ tịch Đường thị mời tối nay dự tiệc, hai cậu có đi không?
Hạo Hiên nghiến răng đáp lại lời nói sắt thép: Hừ! Lão già Đường đó cũng đang nhăm nhe tiền bạc của Lục thị, đi gì mà đi. Dẹp!!!
"Hic… Vâng ạ!
- ----------------------------------
⟨ Ở bệnh viện ⟩
Cốc cốc…
Cạch!
- A đại thiếu gia - ngũ thiếu gia hai cậu đến rồi!.. Giọng của vệ sĩ đang thiêm thiếp ngủ sau ngày dài làm việc!
- Ừ, nãy giờ có ai đến đây không Túc Quân?
'Vâng có ạ! Ông bà chủ và nhị thiếu gia. Họ mới rời đi được 5 phút rồi ạ!
Cả hai gật gù xong rồi tiến tới ngồi ghế bên cạnh Hạ Nhi. Nét mặt giận dữ ban nãy đổi thành u buồn, đôi mắt khô héo hiện giờ lại muốn lưng tròng.
Hạo Hiên chạm nhẹ vào gò má thiếu sức sống của Hạ Nhi rồi thì thầm: Hạ Nhi, áo bông nhỏ của tụi anh. Em tỉnh lại đi… anh cả sẽ làm bất cứ điều gì để em được tỉnh lại!
- Ba năm qua có nhiều ca phẫu thuật tích cực can thiệp nhưng sao em vẫn không có tí dấu hiệu nào tỉnh lại vậy… đừng nói em muốn bỏ tụi anh nha…???
Cửa phòng lại vang lên: cốc cốc!
Cạch!!!
- Đại thiếu gia - ngũ thiếu gia.Tôi có một tin vui và một tin ngược lại báo cho 2 cậu này!
Người vào phòng là bác sĩ Diệp, ông hớn hở tay cầm cuốn tài liệu, giọng nói không mấy phấn khởi!
- 3 năm qua tích cực điều trị thì não của tiểu thư gần như có thể hoạt động bình thường rồi ạ nhưng mà có điều tôi thấy lạ… theo lẽ thường thì cơ thể và ý thức của tiểu thư phải có các phản ứng dần tỉnh lại, còn cái này thì tiểu thư vẫn còn hôn mê rất sâu. Tôi không tìm thấy bất cứ biểu hiện tích cực nào sẽ tỉnh lại của cô ấy!
Hạo Hiên và Học Nhiên rất vui khi nghe não Hạ Nhi hoạt động trở lại, có điều họ thắc mắc vì câu nói tiếp theo, lý do gì cô vẫn hôn mê sâu như vậy? đến cả người giỏi như bác sĩ Diệp cũng chưa chẩn đoán là sao?
- Bác sĩ Diệp, thông thường gần hồi phục mà không tỉnh dậy như này thì chú phán đoán nguyên nhân từ đâu?
Ông nhìn Hạ Nhi, giây sau thì trả lời:
- Cái này thường tôi sẽ kết luận rằng do ý thức của người bệnh không muốn tỉnh dậy. Nghĩa là não bộ đã hoạt động nhưng mà tâm thức họ có nỗi niềm gì đó, không muốn thức tỉnh!
- Trường hợp này thường dành cho người lớn, áp lực nhiều thứ khiến ý thức họ không muốn quay về thực tại. Tiểu thư còn nhỏ nên tôi không chắc có phải do vậy không!
- Tôi sẽ đi báo cáo với ông bà chủ, hai cậu ở đây nhé!
Cạch!.. ông rời đi ~
Hai người anh tiếp tục sầu não, vò đầu bứt tóc, họ chẳng tài nào biết cách làm cho em gái tỉnh dậy…
« Tiếp tục ở một góc bên trên phòng bệnh, có một tiểu bánh bao tròn trịa đang ngồi chéo nguẩy quan sát họ suốt 3 năm qua. »
[ Hic… suốt 3 năm nay mình cố gắng thuyết phục ngài hệ thống trả lại nửa linh hồn để kí chủ đoàn tụ với gia đình nhưng mà ngài ấy chả trả lời gì hết! ]
[ Aaa… tội kí chủ quá, làm sao đây? Ngài hệ thống mệnh danh nguyên tắc, nếu đã phạm luật rồi thì phải chấp nhận sự trả giá! ]
[ Có điều 3 năm trước ngài ấy nói sẽ đưa linh hồn cho Hắc Bạch vô thường nhưng mà mình có thấy đưa đâu, đến tận giờ ngài ấy vẫn nhốt kí chủ ở trong quả hồ lô, nửa linh hồn hiện giờ của cô ấy vây quẩn mãi mà chả biết sống hay chết! ]
[ Tức quá aaa…!!! ]
Vụt > >
( Giới Thiên Linh…)
[ Linh Vương, bây giờ ngài nói đi. Cuối cùng là để kí chủ Hạ Nhi sống hay chết? Ngài cứ giam cầm nửa linh hồn cô ấy hoài sao được? ]
Vẫn là thái độ tránh né câu hỏi như 3 năm trước
[ Đó không phải là chuyện của ngươi! ].
||||| Truyện đề cử: Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương |||||
Tiểu Soba do đồng hành cùng vị vua ở đây đã lâu nên dường như cũng có thể hiểu được ý muốn của Linh Vương…
[ Linh Vương, có phải ngài cũng muốn để kí chủ sống lại đúng không? Nhìn mặt ngài là tôi biết rồi! ]
Linh Vương ho vài cái rồi trả lời [ Khụ… Ngươi biết nhiều quá rồi đó! ]
[ Linh Vương, nếu trong lòng ngài muốn như vậy thì thả nửa linh hồn của kí chủ ra đi! ]
Vị vua nhếch mép cười: [ Ta thừa nhận như ngươi nói nhưng mà thả ra thì quá dễ dàng cho loài người rồi, ta đồng cảm với nước mắt của gia đình Hạ Nhi nên không đành lòng đưa về cõi âm! ]
[ Ta ra điều kiện mới, trong vòng vài năm sau… Trừ gia đình ra, nếu có một người con trai thương Hạ Nhi thật lòng, tự mình tìm hiểu, tự mình tìm cách giúp tỉnh lại thì ta sẽ trả nửa linh hồn cho Hạ Nhi. Ngươi có quyền ra mặt gợi ý hay gì đó nhưng mà nếu nói thẳng ra thì âm hồn ngươi sẽ bị hút vào thác hỏa đó! ]