Hạ Hàm ra quyết định làm được khá vội vàng, chuyện phải rời khỏi trừ bỏ Hạ thị lang bên ngoài, trong nhà những người khác tạm thời đều còn không biết. Bởi vì đột nhiên nghe được nàng phải đi, Hạ phu nhân cùng Hạ gia mấy huynh đệ tất cả đều đại kinh thất sắc, nhưng chung quy vẫn là ngăn không được Hạ Hàm một lòng muốn chạy.
Rời đi Hạ phủ, rời đi kinh thành, Hạ Hàm cả người nháy mắt thấy trở nên tươi tắn lên rất nhiều, tựa hồ như tâm nguyện đã được bù đắp.
Lâm Vân thờ ơ lạnh nhạt, một đường đều đang yên lặng quan sát Hạ Hàm, xem nàng ấy thoải mái, nhìn nàng ấy hạ xuống xem thần sắc bi thương, càng nhìn càng cảm thấy tâm sự nặng nề. Sau đó cũng thế, hành trình di chuyển một tháng có thừa đã gần kết thúc, đảo mắt Tín Châu đều đã ở trước mắt.
Này hơn một tháng quang cảnh, hai người nói chuyện cùng nhau rất ít, ngược lại không phải Lâm Vân lại khó ở không muốn cùng người nói chuyện, mà là sau khi rời đi kinh thành cảm xúc của Hạ Hàm đã trở nên có chút không đúng. Nếu khi ở kinh thành Hạ Hàm chỉ là lãnh đạm, lại còn nguyện ý nhẫn nại tính tình cùng Lâm Vân nói chuyện, chờ đến sau khi rời đi kinh thành nàng chính là hoàn toàn không phản ứng Lâm Vân. Càng nhiều thời điểm, nàng lựa chọn một chỗ, cả người tản ra hơi thở cô tịch bài xích.
Lâm Vân không biết nàng ấy đây là làm sao vậy, nhưng ngẫm lại chỉ sợ cũng cùng mình gởi thư Châu Mục cũng thoát không ra quan hệ, đáng tiếc mình hiện giờ cũng không có lập trường dò hỏi. Chẳng qua theo khoảng cách của các nàng cách Tín Châu càng ngày càng gần, tâm tư của Lâm Vân cũng không thể tránh khỏi từ trên người Hạ Hàm chếch đi.
So với những cái tâm tư đó chính mình đều làm ầm ĩ cũng hiểu không rõ, hiển nhiên chuyện kế tiếp cùng người nhà đoàn tụ càng quan trọng hơn!
Khi Lâm Vân sớm đã phát hiện bản thân mình thay đổi thể xác đã cẩn thận đoan trang qua, hiện tại thân thể này cùng mình thật là không có một chút chỗ giống nhau, nếu một hai phải nói giữa hai người có cái gì liên hệ, kia ước chừng đó là tên hai người phá lệ khá gần giống nhau —— này hiển nhiên không thể giải thích cho trạng huống hiện giờ của mình, cho nên mình đã bức thiết muốn nhìn thấy người nhà, lại không biết nên như thế nào đối mặt với mọi người.
Càng gần đến quê nhà, Lâm Vân bắt đầu nổi lên bàng hoàng do dự, thậm chí một lần muốn kéo dài hành trình, để cho chính mình có thể có được càng nhiều thời giờ sắp xếp rõ ràng ý nghĩ, chuẩn bị sẵn sàng. Chẳng qua là tựa hồ Hạ Hàm càng vội vàng, muốn kéo dài hành trình cũng là không có khả năng.
Chính là dưới tình huống như thế, đoàn người càng tiến tới Tín Châu trước một ngày, mưa to chợt đến.
Lúc đó Lâm Vân đang ghé vào cửa sổ trước xe thông khí, nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh mơ hồ lộ ra quen thuộc khiến cho bản thân thất thần, thình lình một giọt nước mưa dừng ở trên mặt nàng, lạnh lạnh ướt át đem nàng kích đến hoàn hồn. Nàng chớp chớp mắt, còn không có phản ứng lại, càng nhiều hạt mưa lớn đã liên tiếp rơi xuống, đánh vào bùn đất khô ráo trên đường, bắn lên hơi bụi đất, rơi xuống từng chút ướt lạnh.
Lâm Vân rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên có chút hưng phấn, quay đầu liền đối với Hạ Hàm nói: "Trời mưa." Nói xong cũng chưa kịp xem thần sắc của đối phương, lại nói: "Ta biết gần đây dường như có gian chùa Cổ, chúng ta có thể đi đến trước nơi đó tránh mưa."
Kỳ thật mưa ngày hè thường thường tới cũng nhanh đi cũng nhanh, tuy rằng thanh thế mưa khá to lớn, nhưng chỉ cần ở ven đường tùy ý tìm chỗ trốn một trận, lúc sau hành trình cũng không cần phải quá chậm trễ. Nhưng mắt thấy Tín Châu gần ngay trước mắt, Lâm Vân còn không có muốn phải làm cách nào để đối mặt người nhà, mình thậm chí cũng chưa suy nghĩ kĩ muốn lấy thân phận hiện tại như thế nào để bước vào cửa lớn tướng quân phủ, cho nên khó tránh khỏi vẫn là sinh ra ba phần nhút nhát hai phần trốn tránh.
Chẳng qua lời tuy như thế, tôi tớ này chi từ Hạ phủ hộ viện tạo thành đội ngũ lại không phải Lâm Vân làm chủ, bọn họ hiển nhiên càng nghe lời tiểu thư nhà mình nói. Mà Lâm Vân nghĩ đến thái độ Hạ Hàm trước đó, lời nói ra khỏi miệng sau đấy cũng không ôm hy vọng là bao, hưng phấn nháy mắt kia cũng bị mưa to ngoài xe tưới cho tắt rồi.
Xa phu đánh xe bên ngoài lúc này cũng đã mở miệng, giương giọng nói: "Tiểu thư, trời mưa, chúng ta cần phải tìm chỗ tránh mưa không?"
Hạ Hàm ngắn ngủi trầm mặc một chút, ngước mắt nhìn về phía Lâm Vân: "Ngươi nói chùa Cổ, là ở nơi nào?".
****************************************************************************
Lâm Vân từ nhỏ đã đi theo cha mẹ anh trai đi tập võ, là đứa tính tình không được tốt, từ kinh thành đi vào Tín Châu lúc sau tự nhiên cũng không có thay đổi. Chỉ ngắn ngủn một năm có thừa, nàng không chỉ có đem bên trong thành phố hẻm sờ soạng cái thấu, ngay cả ngoài thành ngoại ô đều chạy qua vô số hồi, kia chùa Cổ nàng cũng là đi qua.
Có Lâm Vân chỉ đường, tuy rằng ngựa xe ở mưa to trung tiến lên gặp được chút phiền toái, nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm đến gian chùa Cổ kia danh gọi là sơn tuyền chùa. Ngoài ra cũng mất công Hạ Hàm lúc này đề quyết định kịp thời, đoàn người đến chùa Cổ tránh mưa lúc sau mới phát hiện, trận mưa mùa hè này cũng không có như bọn họ suy nghĩ một lát sẽ ngưng, ngược lại là tí tách tí tách lát sau không thể ngừng.
Khi đến chạng vạng, Lâm Vân đứng ở phía trước cửa sổ chùa Cổ nơi nghỉ chân cho khách, vừa nâng đầu đã thấy dưới hiên mưa rơi như trân châu xao xuyến nhỏ giọt. Không trung cũng âm u, so với ngày thường đã âm u ám trầm hơn rất nhiều, không đợi đến đêm đã đã đen kịt một mảnh —— xem tình huống này, đêm nay là đi không được thật.
Lâm Vân nặng nề thở ra một hơi, thu hồi ánh mắt, xoay người lấy ra mồi lửa bậc lên đèn dầu.
Đúng lúc vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang lên, nàng đi đến mở cửa vừa thấy, lại thấy một cái nha hoàn đang cầm ô xách hộp đồ ăn đứng ở ngoài cửa. Thấy mình mở cửa, nha hoàn kia liền giơ tay đưa lên hộp đồ ăn nói: "Cô gia, đây là bữa tối, tiểu sa di mới vừa đưa tới."
Lâm Vân gật gật đầu, duỗi tay nhận lấy, cũng không nói thêm gì —— sau khi rời đi Hạ phủ một đường đi tới đây, Lâm Vân cùng Hạ Hàm cũng không còn phải oan ức mà ở chung một gian phòng, hơn nữa hai người bên ngoài ngay cả bằng mặt không bằng lòng đều lười diễn luôn, dần dà mọi người đi theo cũng đều nhìn ra một chút gì đó. Chậm đãi tùy theo mà đến, vẫn là Tàng Đông ra mặt mới khiến những người này thu liễm một chút, chẳng qua Lâm Vân cũng không phải người hay để bụng là được.
Nha hoàn thấy nàng như vậy cũng không để ý tới nhiều, một tiếng xin cáo lui, cầm ô lại bước vào bên trong màn mưa.
Lâm Vân đóng cửa lại dùng bữa tối, rau xanh đậu hủ không coi là quá ngon miệng, càng không được người ta thiên vị cho tí thịt giả ăn. Nàng cứ một ngụm lại một ngụm lùa cơm, vẻ mặt thất thần, trong óc nhớ thương vẫn là chuyện về nhà.
Kỳ thật thời gian này đi theo dọc đường Lâm Vân cũng không có lãng phí, mình cẩn thận nghĩ tới, bản thân tùy tiện tới cửa cho thấy thân phận là không thể được. Không nói mình hiện giờ thân phận muốn danh chính ngôn thuận tới cửa có bao nhiêu thứ không dễ dàng, ngay cả cha mình cái tính nôn nóng kia, mẹ mình tính tình nóng nảy thế, chỉ sợ không đợi mình đem lời nói cho hết, không chừng đã đem mình như kẻ lừa đảo ném văng ra ngoài, thuận tiện còn phải bởi vì mình làm trò "Tiêu khiển" sai người đánh mình một trận!
Lâm Vân nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra "Mình cho thấy thân phận, toàn gia đình ôm đầu nhau khóc rống" trường hợp như vậy. Cho nên cứ luôn suy nghĩ mãi, mình quyết định vẫn là trước tiên tìm anh trai mình. Anh trai nàng là người tay cầm tay dạy dỗ khôn lớn, hai anh em quen thuộc nhau nhất, hơn nữa có một đôi cha mẹ không đáng tin cậy ở đây, ca của mình Lâm Kiêu cũng là ông cụ non rồi, sớm dưỡng thành thói quen suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Trước tiên đi tìm anh tr, ít nhất sẽ không vô duyên vô cớ bị ai đó đánh cho một trận đi......
Đang nghĩ ngợi tới, chỉ có một trản đèn dầu chiếu sáng tối tăm phòng ốc đột nhiên sáng ngời, sau đó không đợi Lâm Vân phản ứng, gian bên ngoài đã truyền đến tiếng "Ầm vang" lớn, dường như long trời lở đất.
Lâm Vân vốn không phải người sợ sét đánh, cũng bị tiếng sét bất thình lình dọa cho sợ tới mức run lên, chiếc đũa gắp một khối đậu hủ cuối cùng cũng tùy theo đó mà nỡ lòng nào rơi xuống ở trên mặt bàn. Chẳng qua Lâm Vân lại không có tâm tư đi nhìn miếng đậu hủ kia, giữa mày nàng nhíu lại, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ —— cách màn mưa thật to, ngọn đèn dầu cam vàng mơ hồ lóng lánh, đúng là từ chỗ nghỉ ngơi tạm cho khách bên Hạ Hàm truyền đến.
Nếu Lâm Vân không có nhớ lầm...... Được rồi mình sẽ không nhớ lầm, mình nhớ rõ Hạ Hàm sợ hãi nhất là sét đánh. Khi hai người đã từng cãi nhau mà gặp sấm sét, vì thế cô gái một khắc trước còn dỗi mình dỗi đến đầy mặt đắc ý, ngay sau đó nhanh như chớp đã nhảy vào trong lòng ngực nàng, ôm nàng run bần bật.
Khi đó Lâm Vân bị hoảng sợ, rồi sau đó ôm nàng ấy hung hăng mà cười nhạo một hồi. Hiện tại hồi tưởng lại, cũng vẫn là nhịn không được muốn cười.
Lâm Vân khóe môi mới vừa nhếch lên, lại bắt đầu lo lắng, ngược lại lại nghĩ đến đối phương hiện tại tính tình thay đổi cực kỳ lớn, buông chiếc đũa nhịn không được lầu bầu một câu: "Cũng không biết nàng ấy hiện tại còn có sợ sét đánh không nữa?"
Hạ Hàm hiện tại có sợ sét đánh không? Tự nhiên là vẫn sợ. Nàng chuyển biến chỉ là bởi vì một người rời đi mà thôi, đối với sự vật đã từng sợ hãi cũng sẽ không có điều thay đổi. Chẳng qua hiện tại bên cạnh mình đã không có người để dựa vào, sở hữu cảm xúc của nàng đều trở nên ẩn nhẫn, chẳng sợ nha hoàn đi theo bên người tín nhiệm nhất là Tàng Đông, nàng cũng sẽ không ở trước mặt em ấy mất dáng vẻ.
Nhấp chặt môi khiến nó hơi hơi trở nên trắng bệc, Hạ Hàm tay giấu ở trong tay áo tay khẩn trương nhéo một mảnh góc áo, trên mặt thần sắc lại không có gì biến hóa, như cũ quạnh quẽ. Nàng ra vẻ trấn định đối với Tàng Đông nói: "Trong chùa đơn sơ, chỗ nghỉ cũng không nhiều lắm, em đêm nay cứ lưu lại nơi này đi."
Tàng Đông cũng không ngoài ý muốn, đáp ứng rồi xuống dưới, vừa lúc gặp phía chân trời điện quang lập loè, đảo mắt lại là mấy cái sấm sét đánh rớt.
"Ầm ầm" trong tiếng sấm, "Cốc cốc" tiếng đập cửa đột ngột vang lên. Tàng Đông nhìn tiểu thư nhà mình liếc mắt một cái, không được đến ý bảo đặc biệt, vì thế mang theo chút nghi hoặc qua đi mở cửa —— cửa mở ra, ngoài phòng sớm đã tối đen bao phủ toàn bộ, dưới cơn gió thảm mưa sầu, một bóng người đứng ở trước cửa. Đúng lúc lúc này chân trời sấm chớp chợt lóe, ánh sáng lập loè mang mặt người nọ từ phía sau truyền đến, chiếu ra tới non nửa khuôn mặt, không hiểu sao lại mang theo chút âm trầm.
Chùa Cổ hoang dã, lại là mưa sa gió giật, chợt vừa thấy đến tình cảnh như thế, Tàng Đông sợ tới mức hô hấp đều nhịn không được cứng lại. Nhưng cũng may lúc sau sấm sét đã tan đi, trong phòng ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi ra tới, chiếu vào tới trên mặt người, cuối cùng là làm nàng thấy rõ đối phương.
Tàng Đông nhìn đến khuôn mặt tuấn tú thanh khiết lại mỹ mạo của Lâm Vân, dừng lại một hồi lâu mới để trái tim nhỏ của mình đang thình thịch thẳng nhảy bình phục xuống. Nàng thở ra hơi dài, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Cô gia người như thế nào lại đây?"
Lâm Vân ánh mắt lại là từ đầu đến cuối không có dừng lại trên người Tàng Đông. Nàng mắt nghiêng ngả liếc vào trong phòng, nơi nghỉ chân cho khách ở chùa Cổ cũng không tính là lớn, nhưng thật ra có thể thấy nửa bên bóng dáng Hạ Hàm. Chỉ là không thấy rõ khuôn mặt, Lâm Vân cũng không biết đối phương hiện tại đến tột cùng là như thế nào, đối mặt với vấn đề của Tàng Đông lại càng không biết nên đáp lại như thế nào —— rốt cuộc mình đã qua tới, cũng chỉ là bởi vì tiếng sấm không ngừng, trong phòng mình mơ hồ có chút không yên tâm.
Không có lập trường để đối phương nhọc lòng, cũng biệt khá khó chịu không muốn đê người khác biết chính mình là đang quan tâm, Lâm Vân nhất thời không có lời gì để nói. Có thể ẩn nấp rốt cuộc thì Tàng Đông là người có ánh mắt, chỉ từ lén nhìn trên nét mặt Lâm Vân đã có thể đem sự tình đoán được bảy tám phần.
Trên đời này Hạ Hàm sợ sét đánh nhưng không ngừng một cái, Tàng Đông bởi vậy cũng không có đa nghi. Nàng kỳ thật là có lòng muốn tác hợp hai người, rốt cuộc hai người thành hôn đều đã là sự thật gần như giống nhau, nếu tiểu thư nhà nàng một ngày kia có thể nghĩ thông suốt, có sẵn cô gia hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất...... Cô gái bé nhỏ đơn thuần cảm thấy như vậy, vì thế nghiêng người tránh ra một chỗ, nói: "Cô gia có việc thì cứ tiến vào nói đi."
Lâm Vân cắn cắn môi, do dự mà vẫn là bước vào cửa phòng, vừa quay đầu lại, đối diện trên gương mặt Hạ Hàm trắng bệch như thiếu máu.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vân: Ta sợ quỷ.
Hạ Hàm: Ta sợ sấm.
Ngày nọ mưa sa gió giật, ngoài cửa sổ bóng dáng con quỷ lay động, một đạo sấm vang lên, hai người rúc ở trong ổ chăn ôm đối phương run bần bật......